Con đường thật sự rất dài, Lục Bán Thành không biết Hứa Ôn Noãn đang ở đâu, sợ cô chờ lại sốt ruột, cảm lạnh, bước chân lúc nhanh lúc chậm nhìn kỹ cả hai bên đường.
Đến lúc cuối phố hắn càng đi nhanh hơn, lúc Lục Bán Thành nhìn chằm chằm ở phía trước năm mét liền nhìn thấy Hứa Ôn Noãn ngồi cuộn thành một bó trên đường thì mới từ từ dừng bước.
Hắn nhìn cô mười mấy giây, sau đó nhẹ nhàng đi đến trước mặt cô, kéo cô đứng lên.
Bỗng nhiên mùi rượu xộc vào mũi khiến Lục Bán Thành nhíu mày, lúc này mới liếc nhìn khuôn mặt của Hứa Ôn Noãn một cái, đôi mắt mông lung, hiển nhiên là uống say rồi.
Không biết có phải cô ngồi xổm trong khí lạnh quá lâu hay không, cả người cô đều lạnh toát.
Lục Bán Thành mau chóng cởi áo khoác của mình ra, vừa mới chuẩn bị khoác lên người Hứa Ôn Noãn thì cô lúc này mới biết có người đến, ngẩng đầu, mở to đôi mắt lờ đờ cố gắng nhìn hắn, nở nụ cười: “Ngô Hạo, anh đến rồi…”
Đầu ngón tay cầm áo của Lục Bán Thành run run, biểu hiện chậm lại, từ từ khoác áo lên người Hứa Ôn Noãn.
Có thể là động tác của hắn quá mức thô lỗ khiến cô không thoải mái, nhíu mày, mang theo vài phần ngây thơ làm nũng: “Ngô Hạo, chờ anh lâu quá… Ngô Hạo…” nói xong, cô liền chui vào lòng Lục Bán Thành.
Lưng Lục Bán Thành căng thẳng, theo bản năng muốn đẩy Hứa Ôn Noãn ra nhưng tay hắn còn chưa đụng đến tay cô, cô bé trong lòng hắn đã rụt bả vai lại, hình như là đang khóc.
Lục Bán Thành giống như bị điểm huyệt vậy, đứng yên tại chỗ, để cô bé trong ngực hắn muốn làm gì thì làm, đứng yên bất động.
Trong chốc lát, tiếng khóc nức nở của Hứa Ôn Noãn liền vang lên.
Giống như có một con dao đâm thẳng vào trong lồng ngực của hắn, khiến hắn căng thẳng một hồi.
Một lát sau, cô vẫn còn đang rơi lệ.
Lục Bán Thành khẽ thở dài một hơi, ý nghĩ muốn kéo cô bé trong ngực mình ra lại trở thành vỗ nhẹ lên lưng cô dỗ dành.
Hắn không nói gì dỗ dành cô một lúc lâu, cứ để cô khóc như vậy cho đã.
Lục Bán Thành cụp mắt nhìn chằm chằm đỉnh đầu của Hứa Ôn Noãn, cúi đầu khom người bế cô lên, đi về phía bãi đậu xe.
Trước nhà của cô, dù có tìm bao lâu cũng không tìm thấy chìa khóa nhà trong túi cô.
Lục Bán Thành không thể làm gì khác hơn là đưa cô xuống lầu, nhét cô lên xe, về nhà mình.
Để cô nằm xuống ghế salon, hắn ngồi chồm hỗm trên nền đất giúp cô cởi giày, sau đó đi đến nhà vệ sinh mở một chậu nước nóng, để bàn chân nho nhỏ của cô vào, sau khi cô ấm người lại rồi mới lau khô chân cho cô, đưa cô vào phòng ngủ của mình.
Rượu làm chất xúc tác, lại được lao vào nệm chăn ấm áp, Hứa Ôn Noãn liền ngủ say.
Lục Bán Thành đứng bên giường, nhìn chằm chằm cả thiên hạ xinh đẹp đang ngủ say trên giường, sau đó mới nhìn khóe mắt cô, trên đó còn có một giọt lệ còn ngập ngừng chưa rơi xuống.
Lục Bán Thành nhìn một lúc lâu mới khom người, duỗi ngón tay lau khô giọt nước mắt kia, sau đó tắt đèn trong phòng ngủ, đi ra ngoài.
.
.
.
.
.
Hứa Ôn Noãn tỉnh lại đã là 12 giờ trưa ngày hôm sau.
Trong mắt cô là một khung cảnh hoàn toàn xa lạ khiến tim cô nhảy lên một cái, đột nhiên ngồi dậy trên giường, vén chăn lên, nhìn quần áo của mình vẫn còn nguyên vẹn trên người, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Tối qua cô uống say, hình như trong mơ mơ màng màng có gọi điện thoại cho Ngô Hạo.
.
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...