Cố lão gia vốn không mở miệng nhưng nghe được những câu nói kia bỗng nhiên cầm gậy nặng nề gõ lên tường mấy lần: “Lão Lương, chỗ này người của Cố gia chúng tôi không có cách nào ở lại, nếu cứ như vầy, sợ là cốt nhục của Cố gia lát nữa cũng sẽ không còn.”
Nói xong, Cố lão gia quét mắt nhìn những người trong Cố gia một vòng: “Các người còn đứng ở đây làm gì? Đi thôi!”
.
.
.
.
.
.
Cố lão gia đã ra lệnh, còn ai dám ở lại?
Một nhóm người đồng loạt đi theo phía sau Cố lão gia vào thang máy.
.
.
.
.
.
.
Lúc ra khỏi thang máy, Cố lão gia liếc mắt nhìn Tần Chỉ Ái đang ở trong lòng Cố Dư Sinh.
Mù tạc đã giảm bớt tác dụng, Tần Chỉ Ái chỉ đỏ mắt, nhưng ánh mắt to tròn lúc nào cũng có một giọt nước mắt chực chờ chảy xuống khiến người ta nhìn thấy liền tin cô thật sự bị giật mình, mà như vậy lại pha chút điềm đạm đáng yêu.
Cố lão gia giật giật môi, muốn an ủi Tần Chỉ Ái một câu, nhưng ông không cách nào có thể nói ra được, cuối cùng lại nhìn qua một bên.
Cửa thang máy mở ra, tầm mắt của Cố lão gia lại quét về phía Tần Chỉ Ái, đúng lúc Tần Chỉ Ái cũng nhìn ông, tầm mắt hai người vô tình chạm vào nhau.
Cố lão gia ngẩng ra, lại không nghĩ nhiều liền nói với Tần Chỉ Ái: “Cô cũng đừng nghĩ quá nhiều, lúc nãy không phải tôi muốn bảo vệ cô mà là bảo vệ mặt mũi của Cố gia nên mới làm như vậy.”
Nói xong, Cố lão gia còn chưa chờ má Trương đỡ, đã cất bước đi.
.
.
.
.
.
Đại thọ tám mươi tuổi lại xảy ra quá nhiều chuyện hoang đường, chắc là tâm trạng của ông rất gay go.
Trong xe, má Trương lặng lẽ đánh giá Cố lão gia, lại lặng lẽ nghĩ trong lòng.
Xe chạy khỏi khách sạn không xa, Cố lão gia cứ nhìn chằm chằm ngoài cửa sổ bỗng nói: “Tiểu Trương, còn giữ cách thức liên lạc với người gây ra tai nạn hồi tết năm ngoái không?”
Má Trương cũng không hiểu tại sao Cố lão gia lại đột nhiên hỏi đến người đó, lại trả lời: “Có ạ.”
“Bà gọi điện cho hắn, hẹn…” Cố lão gia dừng lại một chút, mới nói tiếp: “Hẹn lát nữa gặp đi.”
.
.
.
.
.
Lúc Tần Chỉ Ái ở trong nhà vệ sinh, Cố Dư Sinh đã ra khỏi khách sạn, tựa vào một cột đèn ven đường hút thuốc.
Còn chưa hút được nửa điếu thuốc, Cố Dư Sinh quay lại nhìn xem Tần Chỉ Ái đã ra khỏi nhà vệ sinh chưa, lại nhìn thấy Chu Tịnh.
Có thể cô ta đã sớm chú ý đến hắn, khi hắn phát hiện tầm mắt của cô, cô ta đã bình tĩnh nhìn hắn.
Cố Dư Sinh liền thu lại tầm mắt, thanh nhàn thở ra một làn khói trắng.
Vành mắt đẹp đẽ liếc nhìn Chu Tịnh lúc nãy còn đứng trước cửa khách sạn bây giờ đã đứng cách hắn một mét.
Rất nhiều chuyện lúc xảy ra liền nghĩ mãi cũng không hiểu tại sao nó lại diễn ra theo chiều hướng này, có đoán mãi cũng đoán không ra.
ChuTịnh nhìn chằm chằm Cố Dư Sinh không chớp mắt, nhìn một lúc lâu mới lên tiếng: “Ngươi đã sớm mua chuộc nhân viên phục vụ đó, đúng không?”
Cố Dư Sinh như không nghe thấy Chu Tịnh nói gì vậy, từ từ đưa thuốc lên bên môi, hút vào, thở khói ra, không để ý đến cô.
“Ngươi đã sớm biết Dương tổng kết hôn rồi đúng không?”ChuTịnh lại hỏi trước sự trầm mặc của Cố Dư Sinh.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...