Đừng nói đến Tần Chỉ Ái không tin, ngay cả Cố Dư Sinh khi nghe điện thoại của Tiểu Vương cũng chấn động một hồi.
Nếu không phải sáng nay ở cửa bệnh viện Tần Chỉ Ái suýt bị quẹt xe, hắn lại cố ý nhớ biển số xe, để Tiểu Vương điều tra, nếu không phải xe quẹt phải ông và chiếc xe sáng nay là cùng một chiếc, nếu không phải người tài xế kia sợ Chu Tịnh và Lương Đậu Khấu không trả tiền cho mình ghi âm đoạn hội thoại này lại, sau đó được Hạ tiên sinh uy hiếp lấy được đoạn ghi âm, sợ là sẽ không ai tin một người liều mạng cứu một người thoát khỏi một tai nạn vô cùng mạo hiểm lại có âm mưu sắp xếp từ trước.
Mà bây giờ sức khỏe của ông không tốt đều là do di chứng của tai nạn hôm đó.
Cho dù Cố lão gia gây khó dễ cho Tần Chỉ Ái đủ điều, khiến trong lòng Cố Dư Sinh không vui, nhưng người thân khi gặp chuyện, tất nhiên là tức giận cho người mình.
Ban đầu nghe tin từ Hạ tiên sinh, biết Chu Tịnh và Lương Đậu Khấu làm những chuyện thấp hèn với Tần Chỉ Ái, trong lòng hắn tức giận bao nhiêu thì lúc này, cũng tức giận giống như vậy.
TayCố Dư Sinh nắm lại thành đấm, môi run rẩy đến đáng sợ, hắn giật điện thoại khỏi tay Tần Chỉ Ái, bước nhanh đến cửa.
“Dư Sinh, anh muốn làm gì?” Tần Chỉ Ái vội vàng đuổi theo, kéo cánh tay Cố Dư Sinh lại.
“Đi tìm ông, cho ông nghe cái này! Để cho ông biết những năm gần đây người phụ nữ mà ông cho là ngoan hiền tốt đẹp chính là một người tâm địa rắn rết như thế nào!” Nói xong, Cố Dư Sinh liền rút cánh tay khỏi tay Tần Chỉ Ái, lại bước về phía cửa.
Tần Chỉ Ái lại vội kéo cánh tay hắn, có thể tốc độ bước của Cố Dư Sinh quá nhanh, cô không thể bắt được, nhưng mắt thấy Cố Dư Sinh bước về phía cửa, cô liền cúi đầu, nhìn quanh, sau đó liền ôm bụng kêu: “Aa…” tiếng tiếng, ngồi xổm xuống đất.
Cố Dư Sinh cứng đờ, một giây sau liền bước đến trước mặt Tần Chỉ Ái, lo lắng hỏi: “Em sao vậy? Đau ở đâu?”
Nói xong, hắn liền khom người ôm ngang cô, sau đó nhanh chóng chạy về phía cửa: “Đừng sợ, anh đưa em đến bệnh viện.
”
Tần Chỉ Ái thuận thế ôm cổ hắn, chôn đầu trong cổ hắn, nhỏ giọng nói: “Em không sao, là em gạt anh.
”
Cố Dư Sinh dừng bước, liếc mắt nhìn Tần Chỉ Ái, sau khi xác định cô thật sự không có chuyện gì mới không vui để cô xuống.
Tần Chỉ Ái vẫn ôm chặt cổ Cố Dư Sinh, làm nũng nói: “Em biết em lừa anh là không đúng nhưng Dư Sinh, anh nghe em nói…”
Cố Dư Sinh vẫn khó chịu, nhưng hắn cũng không hung hăng đến nỗi gỡ tay cô ra khỏi cổ mình.
Tần Chỉ Ái nghểnh đầu nhìn khuôn mặt lạnh như băng của người đàn ông, lại mềm mại nói: “Em biết, anh rất muốn vạch trần bộ mặt thật của Lương Đậu Khấu, nhưng mà ông sẽ không cảm ơn anh vì điều đó đâu.
”
“Em cũng rất muốn để ông đừng chán ghét em như bây giờ nữa, nằm mơ em cũng muốn ông không lạnh lùng, không nhìn em như vậy, nhưng mà Dư Sinh, ông lớn tuối rồi, sức khỏe lại yếu, bác sĩ cũng nói ông không thể chịu được đả kích mà…”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...