Mang theo cơm hộp từ nhà cũ của Cố gia đi ra, Tần Chỉ Ái cười xán lạn chào tạm biệt Cố lão gia, mới khởi động xe, không chút hoang mang thẳng tiến về phía công ty Cổ thị.
Lúc đi qua ước chừng khoảng hai ba cái đèn xanh đèn đỏ, biết rõ sẽ không nhìn thấy bóng dáng của Cố lão gia, Tần Chỉ Ái vẫn hơi nghiêng đầu, nhìn qua kính chiếu hậu, biết mình đã rời khỏi nhà cũ của Cố gia khá xa mới rẽ ở giao lộ, đi ngước hướng với công ty của Cố Dư Sinh.
Lúc ở nhà cũ của Cố gia, cô hoàn toàn không muốn mang cơm đến công ty cho Cố Dư Sinh, cô nói gì làm gì, cũng đều là đang diễn cho Cố lão gia xem.
Từ đầu đến cuối, cô hoàn toàn không dám nghĩ đến chuyện sẽ đem cơm đến cho Cố Dư Sinh.
Từ trước thân phận của hắn và cô đã cách nhau quá xa, cô căn bản ì ạch thế nào cũng không thể trèo lên nổi thế giới của hắn, chỉ có thể đứng nhìn hắn từ xa.
Bây giờ, dù có bị đẩy lên một bậc mang thân phận của thiên kim đại tiểu thư đi chăng nữa, cô vẫn không có cách nào tới gần hắn.
Hắn và cô lúc đó, có thể là như trong truyền thuyết kia, còn tình nhưng đã hết duyên rồi, chỉ có điều, tình thâm chính là cô, còn hết duyên là duyên phận của hắn và cô.
Đáy lòng Tần Chỉ Ái đau xót, dừng xe ven đường ở một khu hầu như không có người qua lại, sau đó cầm hộp thức ăn ở ghế phụ lái lên, mở ra, một mình ngồi ăn trong xe.
Má Trương chuẩn bị món cho hai người ăn, một mình cô ăn không hết, nhưng Tần Chỉ Ái sống chết vẫn cố gắng ăn, mãi đến khi đồ ăn trong hộp còn lại không bao nhiêu, Tần Chỉ Ái mới dừng lại.
Cô tựa lên ghế xe, đưa tay sờ sờ cái bụng đau đớn, sau đó tìm một cái mắt kính mang vào, cầm chai nước khoáng dưới hộp thức ăn trong xe.
Cô đem phần thức ăn còn lại đổ vào thùng rác ven đường, sau đó cầm nước khoáng rửa hộp sạch sẽ, giật giấy ăn lau khô rồi mới trở lại xe.
Đóng kỹ cửa xe, Tần Chỉ Ái lấy điện thoại di động ra, nhìn thời gian, khoảng cách từ nhà cũ Cố gia đi ra, phải mất hai tiếng đồng hồ, cô ngả ghế ra, đặt chuông báo thức rồi nhắm mắt lại nghỉ trưa trên xe.
Xe dừng ở trên đường, tất nhiên có tạp âm, cô hoàn toàn không ngủ được, nhắm mắt lại suy nghĩ lung tung, không biết qua bao lâu, chuông báo thức reo lên.
Điều này cho biết, từ lúc cô rời khỏi Cố gia đã là hai tiếng rưỡi rồi...!Thời gian đủ để cô và Cố Dư Sinh cùng ăn cơm rồi quay lại chỗ ông.
Có thể mang theo hộp cơm rửa sạch sẽ rồi mới về nhà báo cáo kết quả nhiệm vụ, Tần Chỉ Ái điều chỉnh ghế dựa thẳng lên để ngồi, khởi động xe.
-
Mãi cho đến khi xe của Tần Chỉ Ái quẹo phải ở giao lộ, cô vừa dừng xe đối diện đường lớn, bên trong một chiếc xe đã truyền đến một âm thanh đầy cung kính: "Cố thiếu gia?".
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...