Cách một khoảng rất xa, Tần Chỉ Ái đã nhìn thấy Tiểu Vương, sau đó cũng không chờ cô đến gần mà đi đến trước mặt cô, nói với nhau vài câu chào hỏi xong, cô liền giương cổ nhìn trái nhìn phải, giống như đang tìm cái gì đó, Tiểu Vương nhìn thấy như vậy liền giải thích với cô: “Thư ký Tần, Cố tổng có chút việc bận không đến được nên cử tôi đến đón cô.
Cũng không hỏi, Tần Chỉ Ái đã bị trả lời trúng tim đen, trên mặt cô bỗng nhein6 ngượng ngùng, “Ừm” với Tiểu Vương một tiếng.
Tiểu Vương cười cợt đưa tay ra kéo hành lý giúp Tần Chỉ Ái, sau đó mới chỉ đến bãi giữ xe, ra hiệu cô đi theo cậu ấy.
Lên xe, Tiểu Vương đưa nước cho Tần Chỉ Ái, sau đó mới đạp chân ga, từ từ lên đường: “Thư ký Tần, Cố tổng nói khi nào anh ấy xong việc sẽ lập tức liên lạc với cô, dặn tôi chở cô về chổ của anh ấy nghỉ ngơi một chút.
”
Chỗ của anh ấy,… là biệt thự cô từng ở nửa năm sao?
Mặc dù ngữ khí của Tiểu Vương nói như chuyện đương nhiên nhưng mà Tần Chỉ Ái biết, buổi tối mà về nhà của Cố Dư Sinh, điều này có hàm ý gì, sắc mặt cô bỗng trở nên hồng, vì thật sự rất ngại nên cô không dám nhìn Tiểu Vương, chỉ trấn tĩnh mà “Ừ” nhẹ một tiếng.
Lúc này là giờ tan tầm, lại là thứ sáu, trên đường về kẹt xe đến nỗi rối tinh rối mù, đường ngày thường phải đi 40 phút bây giờ lại phải tốn hai tiếng đồng hồ.
Tiểu Vương không lái xe vào viện mà lại dừng ở cửa.
Lúc cô đi cách biệt thự một khoảng rất dài, Tần Chỉ Ái đã thấy quản gia đứng ở cửa biệt thự, xe còn chưa dừng hẳn lại, quản gia đã đến mở cửa xe, nghĩ đến chắc là do Cố Dư Sinh dặn bà chờ cô, bà vừa nhìn thấy Tần Chỉ Ái liền cung kính chào: “Tiểu thư.
”
Tiểu Vương hạ hành lý của Tần Chỉ Ái từ cốp sau xuống.
Quản gia nhận lấy.
Tần Chỉ Ái chỉ nói lời tạm biệt với Tiểu Vương, đợi đến khi Tiểu Vương đi rồi, quản gia mới cung kính dẫn Tần Chỉ Ái vào nhà.
Vào nhà, quản gia đi trước đưa cho Tần Chỉ Ái một đôi dép lê, để hành lý của cô ở một chỗ ổn định xong, bà liền vào nhà bếp: “Tiểu thư, thiếu gia nói cô đến thì để cô ăn tối trước.
”
Đã tám chín giờ tối rồi, Tần Chỉ Ái có thai đã đói từ lâu, nghe quản gia nói vậy liền mỉm cười gật đầu với bà, sau đó đi rửa mặt sạch sẽ rồi mới quay trở lại bàn ăn.
Nửa tiếng sau, Tần Chỉ Ái để đũa xuống, quản gia mới đưa cho cô một chén canh.
Tần Chỉ Ái uống nửa chén xong, có chút no nên uống không nổi, để chén xuống, còn chưa đứng dậy quản gia đã mở miệng: “Tiểu thư, cơm nước xong nghỉ ngơi liền cũng không tốt, tôi đi dạo sau vườn với cô một chút được không?”
Tần Chỉ Ái nghĩ một hồi, lại nói: “Được ạ.
”
Trước vườn đèn đóm sáng choang, dọc theo đường sỏi nhỏ đi ra sau biệt thự, sân sau lại không có một chiếc đèn nào.
Biệt thự của Cố Dư Sinh nằm ở vị thế cao nhất, vì vậy ánh đèn phía trước đã không thể chiếu tới phía sau, cuối cùng, chỗ Tần Chỉ Ái và quản gia đến lại tối om, ngoại trừ mùi thơm nhàn nhạt của hoa trong vườn, ngoại trừ bóng tối, cũng không thể nhìn thấy hay cảm nhận được bất cứ thứ gì khác.
Tần Chỉ Ái sợ tối không thấy đường, lại không cẩn thận trượt trúng cái gì nữa thì khổ nên theo bản năng dừng lại.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...