“Chuyện thứ hai, quay video cảnh cô tự đánh mình trả lại hai cái tát ngày hôm đó cho tôi!”
“Chỉ cần cô làm chuyện thứ hai trước, tôi liền lập tức cho người của phòng giáo vụ dừng chuyện gọi điện thoại lại, sau khi cô làm xong chuyện thứ nhất, tôi sẽ bỏ qua cho em trai của cô.
”
“Hơn nữa tôi đảm bảo, từ nay về sau sẽ không gây phiền phức cho cô nữa.
”
“Nếu cô không đồng ý, không sao, Tần tiểu thư, tôi có có những biện pháp khác để dằn vặt cô mà.
”
“Mười phút, trong vòng 10 phút nếu cô không gửi video, em trai của cô sẽ bị đuổi học.
”
Lương Đậu Khấu nói xong một chuỗi dài liền dập máy, không cho Tần Chỉ Ái có cơ hội từ chối nào.
.
.
.
Tần Chỉ Ái cầm điện thoại di động giận run cả người.
Một lúc lâu sau, cô mới quay đầu nhìn qua cửa kính của phòng giáo vụ, thấy mẹ của cô gạt lệ, lại thấp kém cầu xin người khác.
Đáy lòng đau xót, cô cũng đỏ mắt, vội thu lại tầm mắt cong, cô liền nhìn chằm chằm vườn hoa đào cách đó không xa, nhìn một chút, lại cúi đầu nhìn về phía điện thoại di động.
Thật sự phải làm theo lời của Lương Đậu Khấu sao?
Bàn tay của Tần Chỉ Ái cầm điện thoại di động mà phát run, khớp ngón tay vì dùng sức mà trở nên trắng bệch, cô bất giác cắn môi, cuối cùng vẫn mở điện thoại di động ra quay phim.
Cô nuốt một ngụm nước bọt, chọn chế độ quay video, đầu ngón tay của cô vừa đụng phải màn hình điện thoại di động, liền có cuộc gọi tới, sau đó cô liền đụng trúng nút bắt máy.
Tần Chỉ Ái nhìn tên trong màn hình, là điện thoại của Tiểu Vương gọi tới.
Điện thoại đã bắt rồi, cúp máy thì lại không tốt lắm, Tần Chỉ Ái đành phải đưa điện thoại lên tai nghe, nhưng bên trong lại là giọng của Cố Dư Sinh: “Em đang ở đâu?”
Chợt nghe thấy tiếng của hắn, trong đầu cô có chút hoảng hốt, còn chưa tiêu hóa được những cảm xúc mãnh liệt trong đầu, Cố Dư Sinh lại mở miệng hỏi: “Em ở chỗ nào trong đại học H vậy?”
Sao hắn biết cô ở trong trường của Gia Ngôn?
Tần Chỉ Ái buồn bực giật giật mọi, cũng không nói gì, điện thoại bị Cố Dư Sinh cúp máy, không xa lại có thể nghe thấy tiếng gọi của Tiểu Vương: “Thư ký Tần.
”
Tần Chỉ Ái nghe thấy tiếng gọi, liền đúng lúc quay lại nhìn thấy Cố Dư Sinh đưa điện thoại trên tay hắn cho Tiểu Vương, vẻ mặt của hắn mệt mỏi đi về phía cô.
Phía sau hắn ngoại trừ Tiểu Vương còn có một vài người đàn ông mà cô không quen biết.
Một giây trước Tần Chỉ Ái còn tức giận không nói nên lời, giây sau Cố Dư Sinh đã xuất hiện ở trước mặt cô.
Tần Chỉ Ái ngây ngốc đứng một chỗ cầm điện thoại, có chút choáng váng.
Cố Dư Sinh đi cách cô khoảng hai mươi mét, thấy được trên mặt cô có chút oan ức, mắt cũng có chút ướt, như là đang khóc, liền vội nghiêng đầu, quay người về phía những người phía sau: “Dừng lại.
” sao đó lại đi nhanh tới trước mặt Tần Chỉ Ái.
Mười ngày không gặp, cô giống như đang nằm mơ vậy.
Hắn lẳng lặng đứng nhìn một lúc lâu, Cố Dư Sinh mới đưa tay cầm một cánh hoa anh đào đang vướng trên tóc cô, nhẹ nhàng lấy xuống, dịu dàng mở miệng nói: “Trong đó có người bắt nạt em hả?”
Không biết có phải vì hắn xuất hiện không, Tần Chỉ Ái vẫn không thể hiểu được ý trong lời nói của hắn, cả người vẫn cứ ngơ ngác, mở đôi mắt to tròn ướt nhẹp ra nhìn hắn.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...