Sau khi ăn sáng xong, cô ngồi trên ban công phơi nắng một chút, nhìn khí trời ngoài cửa sổ, thấy thời tiết tốt như vậy liền gọi mẹ Tần ra Tây Hồ tản bộ
Bữa trưa, ăn ở ngoài, về đến nhà đã là một giờ chiều, Tần Chỉ Ái đang mang thai, rất hay buồn ngủ, liền về phòng ngủ trưa.
Lúc tỉnh lại, mặt trời ngoài cửa sổ đã ngã về tây rồi.
Cô đi vệ sinh xong, ra ngoài lại nhìn thấy mẹ Tần bận rộn trong bếp, có tiếng của máy hút khói ong ong.
Cô vươn vai một cái lười biếng mở tivi ngồi trên ghế salon coi.
Chạng vạng, chương trình truyền hình cũng không có gì để xem, nghĩ mang thai nên xem nhiều chương trình thiếu nhi một chút, lại bỏ điều khiển từ xa xuống xem hoạt hình.
Lúc quảng cáo, Tần Chỉ Ái nhìn điện thoại, thấy có tin nhắn WeChat báo tới.
Bấm vào, là hình ảnh Hứa Ôn Noãn gửi tới.
Cô gửi một icon ước ao.
Hứa Ôn Noãn đúng lúc đang cầm điện thoại di động chơi, nên một giây sau liền gửi lại một icon cười gian.
Sau đó cô lại gửi qua một icon khác, lát nữa trong đoạn chat của hai người toàn là icon.
Tần Chỉ Ái đang chuẩn bị cất điện thoại thì Hứa Ôn Noãn lại chia sẻ qua một đoạn tin tức trên Weibo, còn chưa kịp bấm vào, đã nhìn thấy tin tức Hứa Ôn Noãn gửi tới: “Anh Sinh và nữ thần Lương Đậu Khấu đăng ký kết hôn rồi.
”
Đầu ngón tay Tần Chỉ Ái vốn định bấm vào Weibo, nhưng đầu ngón tay cách màn hình một centimet nhưng lại không dám bấm vào.
Cô nhìn chằm chằm màn hình điện thoại di động, đầu óc trống rỗng một lúc lâu, mãi đến khi mẹ cô nấu cơm xong đi ra từ nhà bếp, gọi cô ăn cơm, Tần Chỉ Ái mới phục hồi lại được tinh thần, sau đó phát hiện mình đã ngồi bất động lâu đến nỗi màn hình cũng đã tự động khóa bàn phím.
“Tiểu Ái, sao tự nhiên lại đờ ra vậy? Mau rửa tay ăn cơm a”
Mẹ cô bưng thức ăn ra, nhìn cô còn đang ngơ ngác, ngồi trên ghế salon nên lên tiếng giục.
“Dạ.
” Tần Chỉ Ái ngẩng đầu lên, trả lời mẹ một tiếng rồi vội vàng đứng lên, vào nhà vệ sinh.
Cô không rửa ray mà đứng tựa vào cửa phòng, bình ổn lại hô hấp, mới mở khóa màn hình, mở WeChat, bấm vào link chia sẻ của Hứa Ôn Noãn.
Đập vào mắt cô là hai tấm hình.
Tấm thứ nhất là ở cục dân chính, Cố Dư Sinh và Lương Đậu Khấu đang đi vào trong cục dân chính.
Tấm thứ hai là ở bệnh viện, Lương Đậu Khấu cùng đi vào đó với Cố Dư Sinh.
Tần Chỉ Ái liền nhận ra đây chính là bệnh viện mà Cố lão gia đang nằm.
Cô nhìn chằm chằm hai tấm hình kia một lúc lâu, sau đó mới xem nội dung trong Weibo.
“Nữ thần quốc dân Lương Đậu Khấu thành công gả vào hào môn, hôm qua đã lấy giấy đăng ký kết hôn.
Theo người của bệnh viện cho biết Cố lão tiên sinh bệnh nặng, nữ thần quốc dân Lương Đậu Khấu phải dừng lại tất cả mọi hoạt động, mỗi ngày đều đến bệnh viện chăm sóc ông.
Một đám chữ khiên Tần Chỉ Ái đọc nhiều lần mới có thể hiểu ý của câu nói kia.
Thì ra Cố Dư Sinh đã xuất viện a… hắn và Lương Đậu Khấu cùng đi và lấy hôn thú, vẫn tiếp tục đi với hắn đến bệnh viện để thăm Cố lão gia…
Hắn thật sự vì Cố lão gia mà kết hôn với Lương Đậu Khấu.
Đây chẳng phải là điều cô mong chờ sao?
Như vậy thật tốt, đây không phải là điều cô vẫn luôn mong chờ sao?
Cho dù khoảng thời gian này cô không hề ôm bất kỳ hy vọng nào về câu nói: “Chờ anh tỉnh lại”, cô cũng đã chuẩn bị tâm lý hắn sẽ vì Cố lão gia mà lấy Lương Đậu Khấu làm vợ, nhưng lúc này nhìn thấy tin tức, trong lòng cô vẫn có một nỗi khổ sở không nói nên lời.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...