Thẳng thắn mà nói, hắn thật sự sợ cô tức giận, sau này sẽ không để ý đến hắn nữa.
Vui vẻ mà lại còn có chút thấp thỏm bất an, mãi đến lần sau chạm mặt, cô vẫn giống như không có chuyện gì, cười với hắn, hắn mới yên tâm.
Khi đó đã là lúc sắp thi đại học.
Hắn và cô càng ngày càng ít cơ hội gặp nhau.
Mãi đến khi kỳ thi học kỳ kết thúc, hắn mới có thể gặp riêng cô lần thứ hai.
Hắn đưa cô về nhà, hắn dừng xe trước cửa nhà, muốn đi nhưng không ngờ cô lại gọi hắn lại.
“Cố Dư Sinh!”
Giọng nói có chút run, ngữ điệu lại gấp gáp.
Nhưng đây dường như là ba chữ “Cố Dư Sinh” âm thanh êm tai nhất hắn từng được nghe.
Mãi đến sau này khi hắn nhập ngũ rồi, vẫn thường xuyên nghe thấy ba tiếng này vang vọng bên tai.
Hắn quay đầu lại nhìn cô, cô có chút ngại ngùng, sắc mặt lại bất an, ấp a ấp úng một hồi mới nói được một câu đầy đủ: “Ngày mốt anh có rảnh không? Em, em, em muốn mời… anh đi xem phim…”
Hắn phảng phất có thể nghe thấy được âm thanh của hoa nở, tâm tình rầm rầm nhảy nhót, không do dự liền gật đầu nói: “Được.
”
Không ai biết được, lúc đó hắn đã dao động, hắn không muốn nhập ngũ nữa.
đêm đó về nhà, hắn còn ảo tưởng, sau khi thi học kỳ xong liền nộp nguyện vọng vào một trường đại học, sau đó hắn có thể thường xuyên gặp cô…
Hắn thật sự muốn đến chỗ hẹn, thậm chí hắn biết chẳng bao lâu nữa chính là sinh nhật của cô, hắn sợ đến lúc đó hắn không có cơ hội nhìn thấy cô, liền mua một dây chuyền thủy tinh.
Nhưng hắn không thể biết được sợi dây chuyền kia mãi cũng không thể đến được tay cô.
Vì đúng vào ngày hắn hẹn gặp cô, hắn phải nhập viện.
Lúc cha cầm côn đánh vào đầu mẹ của hắn, hắn liền che cho mẹ, côn đập lên đầu hắn, ngất xỉu tại chỗ.
Chờ khi hắn tỉnh lại đã là hai ngày sau.
Đã qua ngày hắn hẹn cô.
Hắn bị thương chỉ vì muốn để ba mẹ của hắn có thể hòa hợp với nhau.
Nhưng mà chỉ nhiều lắm là một hai tiếng đồng hồ, bọn họ lại rùm beng lên.
Hắn nằm trên giường nghe thấy hai người họ dùng những lời nói đáng sợ nhất để tổn thương đối phương, hắn cực kỳ buồn bực, giật chăn che kìn đầu mình lại, trong tối tăm, nghe thấy cha mẹ cãi nhau, hắn lại nghĩ đến cô, nghĩ đến hắn và cô.
.
.
Tình yêu đầu, chính là tình yêu đẹp nhất.
Nhưng đến một ngày nào đó, tình yêu lại trở nên rất đáng sợ.
Lúc này hắn và cô đang tốt đẹp, nhưng tương lai thì sao? Hắn và cô có như cha mẹ của hắn bây giờ không?
Hắn cũng không thể chờ đến tương lai đến để tìm câu trả lời cho những câu hỏi này, chi bằng thừa dịp này hãy để tất cả kết thúc khi nó còn chưa bắt đầu.
Huống chi từ nhỏ hắn đã có mộng sơn hà…
Trước ngày thi đại học một ngày, hắn không ngừng viết tên cô và sơn hà mộng, nên chọn cái nào.
Nếu không phải sau đó trước khi nhập ngũ gặp cô.
Nếu không phải ngày đó Tưởng Tiêm Tiêm làm khó dễ cô, hắn không nhịn được ra mặt giúp cô.
Nếu không phải ngày đó hắn dẫn cô về nhà, lúc cha hắn đánh hắn, cô lại lao ra che chắn cho hắn.
Nếu không phải đêm đó hắn và cô ngồi cạnh nhau, hắn nói thật nhiều những lời thật lòng như vậy…
Hắn và cô không phải nên cắt đứt từ khi hắn lỡ hẹn lần đầu tiên rồi sao?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...