“Tiên sinh?” đầu ngón tay của nhân viên thu ngân kia đúng lúc chạm vào tiền, có chút buồn bực ngẩng đầu lên nhìn Cố Dư Sinh.
Cố Dư Sinh giống như không nghe thấy tiếng cô ta gọi, lấy tờ tiền kia đưa lên trước mắt.
Tiền giấy đã cũ, chắc là do đã chuyền tay quá nhiều người, chữ viết trên đó cũng trở nên mờ nhạt, nhưng hắn vẫn có thể nhìn thấy chữ rất rõ ràng.
Trên tờ tiền giấy có năm chữ rất đơn giản.
Nhưng hắn nhìn chăm chú những chữ trên mặt giấy, trong lòng đọc từng chữ một, trằn trọc đọc đi đọc lại nhiều lần, mới hoàn chỉnh ghép lại thành câu
“Tiểu Làm Tình, xin lỗi.”
Tiểu Làm Tình, xin lỗi…
Tiểu Làm Tình… Tiểu A trong thư có nói đến, thời cấp ba hắn đặt biệt danh cho cô là Tiểu Làm Tình…
Xin lỗi… hắn làm gì có lỗi với cô sao?
Nếu thật sự như Tần Chỉ Ái và Ngô Hạo nói, lúc cấp ba hắn và cô không quen thân, vậy tại sao hắn lại phải xin lỗi cô?
Còn nữa, sao hắn lại không trực tiếp xin lỗi cô mà lại viết lên tiền?
Chữ viết này là trò chơi từ nhỏ hắn đã biết, là mẹ của hắn chơi với hắn.
Mẹ hắn nói, nếu có gì không thể nói được với người quan trọng nhất trong sinh mệnh của mình thì viết trên tiền giấy, một ngày nào đó, có thể tờ tiền giấy đó có thể đến tay của người kia.
Những năm gần đây, hắn chưa từng chơi trò này với ai.
Bởi vì cho tới nay, trong sinh mệnh của hắn vẫn chưa từng xuất hiện người quan trọng nhất, mãi đến khi gặp Tiểu Phiền Toái, hắn cho rằng cô là người đầu tiên mà hắn chơi cùng, nhưng cũng chỉ là để hôm đó Tiểu Phiền Toái không buồn nữa, nhưng không ngờ… đã từng… hắn đã từng chơi trò này rất lâu trước đây rồi.
.
.
Cố Dư Sinh cầm tờ tiền giấy trên tay, bắt đầu run rẩy, hắn bình thường rất bình thản không hề có một chút cảm xúc trên mặt lúc này đã có chút cảm xúc bắt đầu rục rịch.
Nhân viên thu ngân nhìn hắn một lúc, hắn đứng hình một lúc lâu như vậy cũng không có phản ứng, liền đưa tay gõ gõ quầy thu ngân: “Tiên sinh?”
Cố Dư Sinh giật mình, nhìn cô một cái.
“Tiên sinh, anh còn thiếu 100 tệ…” nhân viên thu ngân nhắc nhở hắn.
Cố Dư Sinh lập tức đưa tay ra, móc một tờ 100 tệ khác đặt lên bàn thu ngân.
Cố Dư Sinh cầm thuốc, cũng không lấy tiền thối, liền xông cửa rời khỏi cửa hàng.
Hắn bước rất nhanh, chạy vội đến trước xe mình, kéo cửa xe ngồi vào, đạp mạnh chân ga, liền hướng về phía nhà cũ Cố gia.
Chuyện tuyệt đối không phải đơn giản như Ngô Hạo nói, lúc đó chắc chắn hắn và cô đã xảy ra chuyện gì đó.
.
.
Bằng không hắn sẽ không viết những lời như vậy xuống tiền giấy.
Chỉ là… tám năm trước cuối cùng hắn đã làm chuyện gì có lỗi với cô? Tại sao trong đầu hắn một chút ấn tượng cũng không có?
Cố Dư Sinh nghĩ, lại tăng tốc, vọt nhanh như bay.
Hắn không để ý đến đèn đỏ, cũng không muốn giảm tốc, chỉ muốn nhanh chóng đến nhà cũ của Cố gia.
Hắn muốn tìm những thứ có liên quan đến thời hắn học cấp ba, có thể sẽ tìm được manh mối gì đó.
.
.
hắn nhất định đã làm mất đi một đoạn ký ức, một đoạn ký ức rất rất quan trọng.
.
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...