Sau đó cửa bị mở ra, người trong tầm mắt của Hứa Ôn Noãn là người nhiều năm không gặp rồi nhưng cô vừa nhìn thấy liền có thể nhận ra: Tưởng Tiêm Tiêm.
Tưởng Tiêm Tiêm thấy cô, đầy bất ngờ.
Hứa Ôn Noãn và Tưởng Tiêm Tiêm giống như bị điểm huyệt vậy, mặt đối mặt đứng bất động.
Mãi đến khi trong phòng có tiếng bước chân cộc cộc còn có tiếng Ngô Hạo hỏi: “Là nhân viên giao thức ăn nhanh sao?”
Ngô Hạo vừa nói vừa ra khỏi cửa, bước chân của hắn liền dừng lại sau Tưởng Tiêm Tiêm cách xa hai mét.
Trên người hắn chỉ quấn một cái khăn quanh hông, lộ ra nửa người trên có những dấu vết mờ ám.
Ngô Hạo giống như không quen biết HứaÔn Noãn,nhìn cô chằm chằm một lúc lâu, ánh mắt lúc này mới giật mình, hắn cũng không để ý trên người chỉ có một cái khăn xốc xếch, nhảy ra ngoài, lúc hắn bước ra cửa chân không cẩn thận bị vấp, lảo đảo, có chút chật vật.
Hắn bắt được tay của Hứa Ôn Noãn, vội vàng mở miệng: “Ôn Noãn…”
Hứa Ôn Noãn lúc này mới hồi phục lại tinh thần, cô từ từ dời mắt về phía Ngô Hạo.
Hứa Ôn Noãn cũng không ngốc, vả lại người phụ nữ nào nhìn thấy tình cảnh này cũng biết giữa hai người họ đã xảy ra chuyện gì, chỉ có điều, cô chưa từng nghĩ rằng mình sẽ phải chứng kiến cảnh tượng này.
Cô cho rằng lúc cô nhìn thấy sẽ tức giận đến phát điên, nhưng chính bản thân cô cũng không ngờ được lúc này cô lại rất bình tĩnh.
Cô không nói gì, liền mở tay Ngô Hạo ra, quay người đi về phía thang máy.
Ngô Hạo duỗi tay bắt lấy tay cô lại, còn chưa đụng đến vạt áo của Hứa Ôn Noãn, cô đã cầm túi xách hất tay của hắn đi, sau đó mở cửa thang máy, cô bước nhanh vào, dùng sức bấm nút đóng cửa, lúc con số trên thang máy giảm dần, mắt của cô mới dần nổi lên sương mù.
.
.
-
Bốn giờ chiều ngày mùng ba, Tần Chỉ Ái vẫn đi tàu hỏa đến Thượng Hải.
Nhưng năm gần đây, Tần Chỉ Ái chưa từng muốn gặp S Quân, nhưng khiS Quânđưa ra lời để nghị gặp mặt, mặc dù cô có chút bất ngờ nhưng cũng cảm thấy rất có đạo lý, hắn và cô gửi thư qua lại nhiều năm như vậy, hiển nhiên đều đã xem đối phương là một phần trong cuộc sống của mình rồi, người chỉ sống một lần, cũng nên gặp nhau.
S Quânnói bảy giờ rưỡi tối gặp, Tần Chỉ Ái đến trạm xe lửa Hồng Kiều sau đó đến tàu điện ngầm đi đến nhà hàng Gia Uyển chỉ mới 6 giờ tối.
Tần Chỉ Ái nói vị trí màS Quânđã đặt từ trước, nhân viên phục vụ cười vui vẻ dẫn cô vào, đi xuyên qua một sân khấu lộng lẫy, đi đến một vị trí sát cửa sổ, ra hiệu mời: “Tiểu thư, mời ngồi.
”
Tần Chỉ Ái ngồi xuống xong, nhân viên phục vụ đã lấy cho cô một ly nước nóng, lễ phép dò hỏi: “Tiểu thư, bây giờ cô muốn gọi món ăn hay là chờ lát nữa bạn của cô đến rồi mới gọi món?”
“Chờ bạn tôi đến.
”
“Được ạ.
” Nhân viên phục vụ mỉm cười cúi chào, sau đó lặng lẽ rời đi, không có quấy rầy cô.
Trong nhà hàng có để tạp chí, Tần Chỉ Ái cầm đại một quyển, dựa lên ghế sofa nhàn nhã đọc.
Chờ đến khi cô đọc xong,S Quânvẫn còn chưa tới.
Tần Chỉ Ái cầm điện thoại di động lên, liếc mắt nhìn thời gian, đã là 8 giờ.
Cô cau mày, lẽ nàoS Quânlại có chuyện gì nên đến trễ?
Tần Chỉ Ái thay một quyển tạp chí khác, rất bình tĩnh tiếp tục chờ.
Thời gian chậm rãi trôi qua, lúc đến 9 giờ, cô không đợi đượcS Quânđến, nhưng lại nhìn thấy hai người quen cũ đến.
.
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...