Tiểu Vương theo bản năng nhìn về phía Cố Dư Sinh, thấy Cố Dư Sinh gật đầu, Tiểu Vương mới nói với Tần Chỉ Ái: “Được đó thư ký Tần.”
.
.
.
.
Tần Chỉ Ái không phải người Hàng Châu, chỉ là sau khi cha qua đời, sức khỏe của mẹ cô không tốt, Tần Gia Ngôn lại phải đến Hàng Châu học cho nên cô mới mang mẹ đến đây để tiện chăm sóc.
Cô ở Hàng Châu không lâu lại phải đến Bắc Kinh đóng giả Lương Đậu Khấu nhưng cô lại có thể biết hai nhà hàng nấu ăn cũng không tệ lắm.
Đến nhà hàng, hành động đầu tiên của cô chính là lấy thực đơn đưa cho Cố Dư Sinh.
Cố Dư Sinh không nhận, âm điệu lãnh đạm xen lẫn chút mệt mỏi: “Em gọi đi.”
Tần Chỉ Ái không thoái thác nữa, mở thực đơn ra, chọn vài món ngon, cuối cũng vẫn không quên gọi một bình trà Bích Loa Xuân.
Trong chốc lát người phục vụ bưng một mâm thức ăn lên, còn có ba chén cơm trắng.
Bộ đồ dùng của nhà hàng này là sứ phục cổ của Thanh Hoa, phối hợp với cơm nước thơm ngon đẹp mắt, khiến người ta muốn ăn.
Cơm nước ăn được một nửa, Tiểu Vương bỗng dưng nhớ đến chuyện gì đó, ngẩng đầu lên, nhìn Tần Chỉ Ái: “Thư ký Tần, tôi vừa mới phát hiện hình như những món cô chọn đều là những món Cố tổng thích ăn.”
Cố Dư Sinh đã để đũa xuống, uống trà, hơi ngước mắt nhìn lại những món trên bàn đã bị quắp lung ta lung tung.
Tần Chỉ Ái không nói hắn cũng không để ý, chỉ thuận miệng mà ăn thôi, nhưng giờ hắn mới ý thức được đây toàn là những món hắn thích ăn hoặc có nguyên liệu mà hắn thích ăn.
Hắn ăn đồ luôn rất xoi mói, chỉ là lúc ở bên ngoài, rất ít biểu lộ ra, vì vậy có lẽ những người vừa mới tiếp xúc một thời gian ngắn như Tần Chỉ Ái không thể nào biết được những món mà hắn thích ăn.
Một giây sau, tầm mắt của Cố Dư Sinh liền dời đến mặt Tần Chỉ Ái.
Đầu ngón tay cầm đũa của Tần Chỉ Ái căng thẳng một lúc, lúc cô gọi món ăn thật sự không nghĩ gì nhiều, nếu Tiểu Vương không nói chắc cô cũng không ý thức được những món mình chọn toàn là những món Cố Dư Sinh thích ăn.
“Thật vậy sao.
Thật là trùng hợp.” Tần Chỉ Ái cười phụ họa, khóe mắt không kìm được nhẹ nhàng lướt về phía Dư Sinh, nhẹ nhàng cười với hắn, người đàn ông lại thu hồi tầm mắt, rũ mi tiếp tục uống trà.
Có lẽ là do chột dạ, Tần Chỉ Ái luôn cảm thấy bầu không khí có chút quỷ dị, cô cắn đũa thay đổi đề tài: “Ăn xong chúng ta đến khách sạn bên cạnh đặt hai phòng cho hai người, hai người nghỉ ngơi một lát được không?”
Tiểu Vương cũng lại giống như lúc Tần Chỉ Ái mời họ đi ăn cơm, chờ quyết định của Cố Dư Sinh, Cố Dư Sinh lần này không gật đầu với Tiểu Vương mà từ từ nuốt xuống ngụm trà trong miệng, đặt ly trà xuống, nhàn nhạt trả lời Tần Chỉ Ái: “Không cần, chút nữa tôi và Tiểu Vương phải đi Thượng Hải rồi.”
Chỉ một câu nói đơn giản nhưng Tiểu Vương lại biết hàm nghĩa trong lời nói của Cố Dư Sinh: “Tôi và Cố tổng lái xe tới nhất định phải lái xe đi, đến lúc đó có thể tiện đường ghé đến Hàng Châu đón cô về Bắc Kinh.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...