Tần Chỉ Ái nhìn màn hình ngơ ngẩn một chút, không nhịn được lặng lẽ liếc mắt lên nhìn trộm hắn.
Không biết có phải hắn xem tài liệu nên mệt mỏi hay không, lúc cô đang chuẩn bị thu hồi tầm mắt, hắn bỗng nhiên đóng tài liệu lại, nhét đại một bên, nhắm mắt lại, giơ tay lên, xoa xoa mi tâm.
Lúc Tần Chỉ Ái nhìn lén hắn có liếc qua tủ đầu giường, cô thấy ly nước trên tủ trống rỗng rồi, cô do dự trong chốc lát, liền đứng lên đi tới.
Cố Dư Sinh thấy cô tới gần, liền ngước nhìn cô, không lên tiếng
Tần Chỉ Ái cầm ly thủy tỉnh, lấy một ly nước ấm sau đó quay lại giường bệnh, nhẹ nhàng đặt ly nước trên tủ đầu giường, cô nhìn thấy hạt dẻ lúc sáng hắn muốn cô đi mua, liền nói: “Cố tổng, hạt dẻ để ở đây rồi.
”
Cố Dư Sinh nghe thấy, quay đầu, sau đó vươn cánh tay.
Tần Chỉ Ái nhìn thấy cử động của hắn, liền cầm gói hạt dẻ đưa vào tay hắn.
Cố Dư Sinh mở túi giấy ra, vừa cầm vừa lột, Tần Chỉ Ái lại nghĩ đến vết thương sau lưng hắn, đầu ngón tay dùng sức, sợ là lại đụng đến vết thương, liền nói: “Cố tổng, tôi giúp anh.
”
Động tác Cố Dư Sinh cầm hạt dẻ dừng một chút, không từ chối, nhưng cũng không đồng ý.
Tần Chỉ Ái không hiếu ý hắn, cuối cùng như vậy là có ý gì, đứng yên một lúc, cuối cùng cô vẫn ngồi bên giường, đưa tay cầm một viên lột vỏ.
Trong phòng bệnh rất yên tĩnh, chỉ có tiếng vỏ hạt dẻ bị lột.
Buổi tối trước khi ngủ ăn nhiều hạt dẻ bụng sẽ khó chịu nên Tần Chỉ Ái lột một lúc, nhắc nhở Cố Dư Sinh đừng ăn quá nhiều.
Nhưng động tác lột của cô lại không dừng lại.
Cô tìm một cái túi mới, đem phần hạt dẻ đã được lột sạch vỏ để vào trong túi sau đó quay lại nói với Cố Dư Sinh: “Cố tổng, tôi lột trước giúp anh hết rồi, ngày mai anh có thể ăn.
”
Cố Dư Sinh nhàn nhạt “Ừ” một tiếng, dời tầm mắt từ đỉnh đầu của Tần Chỉ Ái ra cửa sổ, cuối cùng vẫn không nhịn được mà nhìn hình ảnh phản chiếu của cô trong ô kính cửa sổ.
Tần Chỉ Ái không nhận ra được Dư Sinh đang nhìn gì, nhưng lại làm cho cô cảm thấy bầu không khí trong phòng có chút không ổn.
Bởi vì yêu hắn mà mỗi khi bầu không khí ngưng đọng lại, cô sẽ lại trở nên căng thẳng.
Đầu ngón tay Tần Chỉ Ái dùng sức mạnh hơn để mở vỏ hạt dẻ, vì bất an mà ngẩng đầu lên, vội vã liếc nhìn Cố Dư Sinh một cái, mở miệng: “Cố tổng.
”
Kỳ thật cô còn chưa nghĩ ra mình muốn nói gì nhưng lúc gọi tên của hắn, cô mới phát hiện mình có một câu rất quan trọng cần phải nói với hắn nhưng vẫn chưa nói ra: “…Cảm ơn anh…”
Cô sợ hắn chưa định thần lại nên không biết cô đang cảm ơn chuyện gì cho nên cô mới bổ sung: “Chuyện hôm đó, cảm ơn anh, nếu không phải anh, tôi nghĩ…”
Câu kế tiếp cô còn chưa nói, nhưng cô nghĩ hắn có thể hiểu ý của cô.
Cố Dư Sinh đã nhìn Tần Chỉ Ái từ lúc cô gọi “Cố tổng”.
Hắn nghe cô nói cảm ơn xong, qua một lúc lâu hắn mới “Ừ” một tiếng trả lời: “Không có gì.
”
“Cố tổng, tại sao anh…” Tần Chỉ Ái còn đang do, qua mấy giây mới tiếp tục hỏi: “Sao anh lại đánh người xuống tay với tôi nặng như vậy?”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...