Lương Đậu Khấu ngớ người, trong mắt lại có một tia bất an.
ChuTịnh bình tĩnh nhìn cô, yên lặng một hồi Chu Tịnh bỗng nhiên cười ra tiếng, sau đó mới mở miệng: “Tiểu Khấu, tớ là đang giúp cậu, giúp cậu nắm chắc thứ cậu muốn nha.”
“Trên thế giới này, thân bất do kỷ, có một số việc nếu như cậu không tranh thủ, sẽ thật sự đánh mất cơ hội đó.
Hơn nữa con bé nghèo kiết xác kia nếu như ngoan ngoãn thức thời thì đâu đến nỗi chuốc họa vào thân? Nếu cô ta tránh xa Cố Dư Sinh, chúng ta cũng sẽ không xuống tay với cô ta như vậy, không phải sao? Vì vậy không phải là chúng ta độc ác mà là do cô ta tự tìm lấy đường chết.”
Bên trong xe có một loại yên lặng tĩnh mịch.
ChuTịnh không nói chuyện nữa, nhàn nhạt như đã chắc chắn Lương Đậu Khấu sẽ đồng ý với cách làm của mình.
Thời gian từ từ trôi qua, lúc Chu Tịnh ngồi mãi một tư thế cũng có chút mệt mỏi, vừa chuẩn bị đổi tư thế, Lương Đậu Khấu ngồi bên cạnh lại nhẹ nhàng nháy mắt giọng nói dịu dàng êm ái lên tiếng: “Cậu nói rất đúng, tớ chỉ nắm chắc thứ mà tớ muốn.”
ChuTịnh cười cười không nói.
Qua mấy giây, Lương Đậu Khấu lại mở miệng: “Đều nhờ vào cậu, Chu Tịnh, nếu không có cậu chắc giờ phút này lợn lành đã thành lợn què rồi.”
“Không có gì.”
“ChuTịnh, cậu thật tốt.” Lương Đậu Khấu yên lặng một chút, lại nói.
ChuTịnh không dám nhận, chỉ từ từ quay đầu, nhìn một ánh đèn không xa ngoài cửa sổ.
Cô đối với Lương Đậu Khấu thật tốt?
Trên thế giới này, làm gì có chuyện một người tự nguyện đối xử tốt với một người?
Chỉ vì lợi ích mỗi người muốn đạt được mà thôi.
.
.
.
.
.
Lúc Tần Chỉ Ái từ trên lầu hai trở lại yến hội, Lục Bán Thành ngồi ở bàn gần bàn của cô đã chuyển hẳn sang bàn cô ngồi, đang nói chuyện với Hứa Ôn Noãn và Ngô Hạo.
Không biết mấy người họ đang nói gì, có vẻ đặc biệt kích động.
Cô đi đến gần họ mới biết bọn họ đang bàn xem lễ tình nhân, hôn lễ của Ngô Hạo và Hứa Ôn Noãn sẽ được tổ chức ở đâu.
Hứa Ôn Noãn vừa nhìn thấy cô đi đến liền không thể chờ được mà hỏi ý kiến của cô: “Tiểu Ái, Bắc Kinh, đảoBali, cậu thấy tổ chức hôn lễ ở đâu tốt hơn?”
Tần Chỉ Ái nghĩ một hồi, trả lời: ‘ĐảoBaliấm áp hơn một chút, cử hành hôn lễ ở đó chắc sẽ rất thích hợp, còn phải coi cậu có thích hay không thôi.”
“Mình cũng muốn như vậy đó!” Hứa Ôn Noãn gật đầu tán đồng, sau đó liền cười lớn với Ngô Hạo: “Vậy chúng ta tổ chức ở đảoBalinha?”
Dừng một chút, Hứa Ôn Noãn còn nói: “ỞBali, có thể tồn nhiều tiền không?”
“Không sao!” Ngô Hạo giơ tay xoa xoa đầu Tần Chỉ Ái, dung túng nói: “Kết hôn là chuyện quan trọng cả đời, em thích mới là quan trọng nhất.”
Hứa Ôn Noãn cười còn chói mắt hơn cả ánh đèn trên cao kia, cô không để ý đến những người xung quanh thơm lên má Ngô Hạo một cái, mới nói: “Chọn được địa điểm rồi, tiếp theo là khách sạn, tiara, lễ phục, thiệp cưới, bánh kẹo cưới…”
Hứa Ôn Noãn đếm đếm, liền nhíu mày, nhìn vừa ảo não vừa đáng yêu gọi Ngô Hạo: “A, nghĩ đến là thấy đau đầu rồi.”
“Còn một tháng nữa mà, chúng ta có thể từ từ tính…” Ngô Hạo còn chưa nói xong, điện thoại trong túi liền vang lên, hắn nhìn đến, không có nghe mà nghiêng đầu nhìn về phía Tưởng Tiêm Tiêm đang ngồi đó không xa.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...