Tần Chỉ Ái bị hắn làm giật mình và cũng có chút đau, cô hơi giật giật thân thể, hắn cho rằng cô muốn trốn thoát khỏi hắn nên cánh tay lại dùng sức, cô nhíu mày vì đau, định mở miệng nói hắn nhẹ tay một chút, hắn liền chôn đầu vào cổ cô, âm thanh vô cùng dịu dàng: “Đừng đi, để anh ôm em một chút…”
Hắn sợ cô không đồng ý, sợ cô lại tiếp tục giãy dụa, sợ cô phải đi, ngay sau đó hắn lại nói: “Một chút thôi… một chút thôi mà…”
Tiếng nói của hắn không chỉ có dịu dàng, mà còn có chút cầu xin.
Trong ấn tượng của cô, Cố Dư Sinh vẫn là một người không có gì không làm được, thô bạo, mạnh mẽ, tràn đầy sức sống.
Nhưng lúc này giọng nói của hắn lại làm cho tim cô mềm mại đến cực hạn, dù eo của cô có bị hắn bẻ gãy, cô vẫn nhịn đau, bất động để cho hắn muốn làm gì thì làm.
Hắn ôm cô chặt như vậy, nhưng hắn vẫn luôn cảm thấy không đủ, luôn có cảm giác cô sẽ biến mất như một làn khói bất cứ lúc nào.
Hắn sượt qua cổ của cô, hơi thở nóng bỏng lại phả ra: “Em cũng ôm anh một chút, được không?”
Đáy lòng cô run lên, còn chưa biết làm thế nào, bên tai cô hắn lại lầm bầm: “Ôm một chút, một chút thôi, ở đâu cũng được… Chỉ ôm một chút, một chút, một chút thôi…”
Cô biết đây là rượu đang nói, nhưng ngữ khí của hắn lại làm cô cực kỳ đau lòng, đầu ngón tay của cô khẽ run, lý trí của cô còn chưa phản ứng, cánh tay của cô đã từ từ giơ lên, ôm lấy eo của hắn.
Một động tác đơn giản của cô như vậy lại làm cho hắn cảm giác mình đã có được cả thế giới vậy, hài lòng cười ra tiếng bên tai cô.
Cô rất hiếm khi nhìn thấy dáng vẻ sung sướng của hắn như vậy, nghe hắn nở nụ cười, cô liền muốn hắn vui vẻ hơn một chút, càng ôm hắn chặt hơn.
Hắn cảm nhận được hành động đó, đầu cọ vào cổ cô, sức mạnh cũng giảm bớt, chỉ còn lại dịu dàng và thân mật.
Không biết hắn và cô đã ôm nhau như vậy bao lâu, hắn bỗng nhiên kéo cô ra khỏi mình một khoảng, lại cúi đầu nhìn vào mắt cô, hỏi: “Em sẽ không đi nữa đúng không?
Cô kinh ngạt giật giật lông mày, còn chưa kịp nói, hắn lại mở miệng, giọng điệu còn cấp thiết hơn lúc nãy rất nhiều: “Hứa với anh, đừng đi nữa, được không?”
Hắn nói xong một giây, cũng không đủ kiên nhẫn chờ cô nói, lại nóng lòng chen vào, lần này có chút hung hăng: “Nói, em sẽ ở lại, nói nhanh lên!”
Trong giọng điệu của hắn, Tần Chỉ Ái vẫn cảm nhận được một chút đau xót lóe lên.
Cô không biết sao hắn lại muốn cô nói như vậy nhưng cô cắn môi một hồi, giống như bị quỷ thần sai khiến, lại gật gật đầu với hắn, mềm mại trả lời: “Được, em không đi, em sẽ ở…”
Chữ “lại” của cô còn chưa phát âm ra, hắn liền cúi đầu ấn môi lên môi cô một cách kiên quyết.
Cả năm chưa ôm ai hôn ai, được Cố Dư Sinh hôn, khiến toàn thân Tần Chỉ Ái run lên, não trống rỗng.
Cả người cô giống như bị điểm huyệt, trợn tròn mắt, nhìn lông mi dài khêu gợi của hắn không nhúc nhích.
Môi của hắn mềm mại mà nóng bỏng, nhiều lần ma sát lên đôi môi thẫn thờ của cô.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...