Cả phòng hội nghị nghe thấy câu này ánh mắt liền đồng loạt sáng lên, mọi người đều cung kính nói: “Chào tạm biệt Cố tổng”, “Cố tổng chúc ngủ ngon”, sau đó tan tác như chim muông.
Kinh nguyệt đến khiến Tần Chỉ Ái có chút không khỏe, đến khi họp lại khiến cả người cô cực kỳ mệt mỏi, cô vừa nghe đến “Khi nào rảnh lại nói tiếp vấn đề này” liền lập tức lưu những gì vừa mới gõ, sau đó đứng dậy cũng cất bước đi về phía cửa phòng họp.
Hắn nhìn thấy cô buồn ngủ nên mới nói tan họp, nhưng đêm chỉ qua được một nửa, nếu như cô không nhìn thấy hắn lại cho rằng hắn về phòng tình tang với Tần Chỉ Ái thì phải làm sao đây, chẳng phải những gì hắn vừa làm cũng chỉ là uổng công thôi sao?
Ánh mắt của Cố Dư Sinh chợt lóe lên, cũng không nghĩ nhiều mà nói với theo Tần Chỉ Ái sắp đi khỏi cửa: “Thư ký Tần.”
Tần Chỉ Ái ngừng bước, quay người nhìn về phía Cố Dư Sinh: “Cố tổng.”
Cố Dư Sinh cũng không gấp gáp nói chuyện với cô mà lại nói với Tiểu Vương đang thu dọn tài liệu trên bàn nói: “Tiểu Vương, lát nữa đến phòng của cậu, tôi có chuyện cần bàn.”
Lúc hắn nói câu này, tầm mắt vẫn luôn nhìn thẳng đôi mắt của Tần Chỉ Ái, nếu không phải trong miệng hắn gọi Tiểu Vương, cô còn cho rằng hắn đang nói chuyện với cô.
Đợi đến khi Tiểu Vương “Vâng” một tiếng, Cố Dư Sinh mới nói với Tần Chỉ Ái: “Biên bản họp hôm nay thứ hai giao cho tôi.”
Vì để Tần Chỉ Ái tận mắt nhìn thấy hắn vào phòng của Tiểu Vương, hắn dặn dò Tần Chỉ Ái xong liền lấy tập tài liệu cầm lên đưa cho Tiểu Vương, sau đó liền nói: “Cầm tài liệu nè.” Sau đó liền đi trước, thẳng tiến ra khỏi phòng họp.
Tần Chỉ Ái ôm lấy tài liệu trên bàn, cùng Tiểu Vương đi theo sau hắn.
.
.
.
.
.
Phòng của Tiểu Vương đúng lúc ở sát vách phòng của Tần Chỉ Ái.
Tần Chỉ Ái đặt tài liệu xuống bàn làm việc trong phòng Tiểu Vương xong mới nhỏ giọng nói với Cố Dư Sinh: “Cố tổng, tôi về phòng trước.”
Trở lại phòng của mình, Tần Chỉ Ái lập tức ôm máy tính co quắp trên giường.
Vừa rồi lúc họp cô mệt mỏi như vậy, giống như là vừa được nằm xuống giường là có thể lập tức ngủ ngay nhưng giờ nằm trên giường, nhắm mắt lại, trong cô lại có tinh thần trước nay chưa từng có.
Lúc cô vào phòng, không dùng thẻ mở điện trong phòng, cả phòng tối om.
Cô mở mắt, chỉ thấy đen kịt một màu.
Trong bóng tối cô nằm lẳng lặng một lúc lâu, trong đầu không biết sao lại nghĩ đến Cố Dư Sinh.
Hắn bây giờ đã nói chuyện với Tiểu Vương xong chưa? Đã về phòng sao?
Tần Chỉ Ái nghĩ lung tung đưa tay ra tìm một lúc, sau đó cầm điện thoại di động lên, liếc mắt nhìn thời gian, sắp hai giờ sáng rồi.
Cách lúc tan họp cũng đã một tiếng đồng hồ,… Vậy bây giờ có phải hắn đã lên phòng cùng cô ấy…
Tần Chỉ Ái dừng lại suy nghĩ, ép mình không được suy nghĩ thêm nữa, nhưng mà dù cô có cố gắng thế nào nhưng vẫn không thể tự lừa mình dối người.
Có thể bây giờ Cố Dư Sinh sẽ đối với Lương Đậu Khấu giống như lúc hắn đối với cô vậy, chính là đang hôn hít Lương Đậu Khấu, vuốt ve Lương Đậu Khấu, phải không?
Hình ảnh hắn và cô triền miên bỗng nhiên lại hiện lên trong đầu cô, Tần Chỉ Ái nhắm mắt lại, đầu ngón tay không chịu được nắm chặt dra giường.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...