Trong phòng tắm sáng đèn, chiếu sáng toàn bộ phòng ngủ, rơi vào trong mắt Lục Bán Thành là khuôn mặt không chút gợn sóng của Cố Dư Sinh, ngoại trừ đôi mắt có chút hồng, không có dấu vết đã khóc, nhưng lúc hắn mở miệng giọng nói nghe rất kỳ cục: “Thời gian cũng không còn sớm nữa, cậu về nghỉ ngơi một chút đi, tôi cũng mệt rồi.
”
Lục Bán Thành nhìn chằm chằm Cố Dư Sinh, khẽ gật đầu một cái đứng lên rời đi.
Mãi đến lúc Lục Bán Thành biến mất không còn tăm hơi, Cố Dư Sinh mới từ cửa phòng tắm từ từ đi đến giường, nằm ngửa trên giường.
Ánh đèn trong nhà vệ sinh vừa vặn chiếu xuống mặt hắn, khiến hắn chói mắt, hắn giơ tay lên, che lại ánh sáng, đáy mắt mới thoải mái hơn một chút, nhưng không qua bao lâu lại cảm thấy chua xót.
Chuyện của hắn và cô bắt đầu vào một ngày hạ trăm hoa đua nở, lại kết thúc vào một mùa đông cành khô trơ trọi.
Thời gian nửa năm, là thời điểm ấm áp nhất trong sinh mệnh của hắn, mất đi thứ quan trọng nhất trong sinh mệnh, ai có thể chịu đựng được mấy ngàn dặm đau đớn?
Quãng thời gian còn lại của Cố Dư Sinh không có cô… hắn phải sống như thế nào đây?
Hay là giống như trước đây, vô tình vô dục, không bi ai không bi thương, sống ngày nào tính ngày đó sao?
Hình như cũng chỉ có thể như vậy, không có cô, còn có thể nào kém hơn sao, hay là đần độn vô vị không còn muốn sống?
Quãng đời còn lại dài như vậy, nhưng hắn luôn có cảm giác bản thân đã đến điểm cuối cùng của cuộc đời rồi.
-
Đã một thời gian dài Tần Chỉ Ái chưa gặp mẹ, còn hai tháng nữa là đến tết, thêm vào việc vừa mới rời khỏi Cố Dư Sinh, tâm tình của cô không ổn định cho lắm, món nợ của cha cũng đã có thể được trả sạch, nhịn lâu như vậy, cô cũng đã có thể quay trở lại cuộc sống sinh hoạt bình thường, vì vậy cô muốn cho mình một kỳ nghỉ dài hạn, liền tự tay điền đơn xin nhập học lại vào ngày khai giảng sau kì nghỉ đông.
Đơn xin nhập học rất nhanh liền được nhà trường phê chuẩn.
Coi như đã xong tất cả những chuyện ở Bắc Kinh.
Cô không có nơi ở ở Bắc Kinh nên mấy ngày nay chỉ toàn ở khách sạn, sau khi nhận phê chuẩn nhập học của trường xong cô định buổi chiều sẽ đi tìm mẹ và Tần Gia Ngôn ở Hàng Châu.
Nhưng còn chưa mua được vé tàu cô đã nhận được điện thoại của Hứa Ôn Noãn, nói cho cô biết cô ấy đã giải quyết xong tất cả những chuyện còn lại ở Thượng Hải, mấy ngày nữa sẽ trở về Bắc Kinh không muốn về nhà làm phiền cha mẹ nên muốn thuê nhà trọ, hỏi cô có muốn chia phòng không.
Tần Chỉ Ái đang do dự không biết là năm sau nên vào ký túc xá của trường ở hay là tìm nhà trọ gần trường ở, lại nghe Hứa Ôn Noãn đề nghị như vậy, chẳng cần suy nghĩ liền đồng ý.
Ngày mốt Hứa Ôn Noãn đến Bắc Kinh mà còn chưa tìm được chỗ nên sau khi cúp máy xong cô liền liên lạc với trung tâm môi giới, tìm một căn phòng trọ.
Vận may của cô cũng không tồi, chiều hôm đó liền tìm thấy một căn nhà dù là xét về giá cả hay vị trí đều rất tốt, cô chụp ảnh cho Hứa Ôn Noãn xem xong, được sự chấp thuận của Hứa Ôn Noãn liền lập tức ký hợp đồng.
Lấy được chìa khóa nhà cũng đã là năm giờ chiều, Tần Chỉ Ái không có gì làm liền đi đến siêu thị mua một chút đồ dùng hằng ngày, trở lại trang trí phòng.
Đợi đến lúc hoàn thành xong mọi việc, cũng đã là 11 giờ khuya, Tần Chỉ Ái đi ra cửa nhỏ của khu Khoái xan sảnh ăn một tô mì, lấp đầy bao tử trống rỗng, sau đó mới quay trở lại phòng bắt đầu thu dọn đồ để sáng sớm ngày mai đi Hàng Châu.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...