“Vì vậy, bây giờ cậu đừng nghĩ nhiều nữa, chỉ cần chuẩn bị tốt tâm lý, lái xe về nhà tớ, tắm một cái cho khỏe, nghỉ ngơi một chút, không được quên ngày mai cậu đã hẹn với Cố lão gia ăn cơm, ngày mốt còn phải đi quay phim.”
“Ừ.” Lương Đậu Khấu cười với Chu Tịnh một cái.
ChuTịnh chỉ chỉ xe mình đang đậu cách đó không xa: “Vậy mình về xe đây.”
“Được.” Lương Đậu Khấu trả lời.
Lúc Chu Tịnh mở cửa xe, Lương Đậu Khấu lại gọi cô, Chu Tịnh quay đầu, Lương Đậu Khấu thật lòng nói: “Cảm ơn cậu, Chu Tịnh.”
ChuTịnh ổn định lại mỉm cười: “Được rồi Tiểu Khấu!”
Sau đó cô đóng cửa lại, đi về phía xe của mình.
Sau khi ngồi vào trong xe, Chu Tịnh đợi xe của Lương Đậu Khấu đi cách một khoảng rồi mới từ từ chạy theo phía sau.
Phải… sở dĩ cô và Lương Đậu Khấu còn chưa đi đến đường cùng, cũng không phải không có cách cứu chữa.
Nếu Lương Đậu Khấu thật sự không còn cách cứu chữa thì cô ta sẽ không tốn nhiều công sức cho Lương Đậu Khấu rồi.
.
.
.
.
.
Cố Dư Sinh không biết mình đã gọi bao nhiêu cú điện thoại, không có cái nào có thể giúp hắn tìm ra Tiểu Phiền Toái.
Sao lại có thể có chuyện đó?
Gió thổi qua còn có âm thanh, chim đi qua cũng phải để lại dấu vết, cô là một người sống sờ sờ như vậy đến đóng thế cho Lương Đậu Khấu, sao một chút manh mối cũng không thể nào tra ra được chứ?
Xem ra bên Lương Đậu Khấu chắc là đã động tay động chân gì rồi.
Cố Dư Sinh tinh tường cảm giác được mình càng ngày càng sốt cao, cả người không còn chút sức lực nào, nhưng hắn ngồi trên ghế tựa trầm tư một lát, vẫn cầm chìa khóa xe đi xuống lầu.
Hắn phải đi tìm cô.
Mặc dù không biết nên tìm ở đâu nhưng hắn vẫn muốn đi tìm.
Hắn còn rất nhiều lời chưa nói với cô, hắn không thể cứ như vậy trơ mắt nhìn cô biến mất khỏi thế giới của hắn.
Vừa mới đi xuống lầu một ngoài cửa sổ liền có một tia chớp lóe lên, màn đêm đen nhánh bị xé thành hai nửa, sau đó liền có một tiếng sấm rung chuyển trời đất.
Quản gia đã ngủ cũng bị đánh thức, bà mặc áo choàng, từ trong phòng ngủ chạy ra, muốn kiểm tra xem tất cả các cửa sổ đã được đóng chưa nhưng không ngờ lại thấy Cố Dư Sinh đang đổi giày ở cửa, bà xoa xoa đôi mắt có chút lim dim buồn ngủ kinh ngạc gọi: “Thiếu gia?”
Cố Dư Sinh ngẩng đầu nhìn bà một cái, không lên tiếng mà đứng dậy, đi về phía cửa nhà.
Bước tiến của hắn có chút bất ổn, trước khi mở cửa, thân thể lại lảo đảo một hồi.
Quản gia lập tức chạy tới, đưa tay đỡ Cố Dư Sinh, sau đó mới phát hiện mặt hắn đỏ ửng, có chút gì đó không đúng, trên trán toàn là mồ hôi, toàn thân nóng rần.
Quản gia cau mày, nhanh chóng giơ tay lên sờ trán của hắn, quả nhiên là nóng đến giật mình.
“Thiếu gia cậu sốt cao như vậy còn muốn đi đâu?” Quản gia thu tay về, dìu Cố Dư Sinh muốn dẫn hắn đến ghế salon ngồi nghỉ.
Cố Dư Sinh bỏ tay của quản gia ra, không nói một lời kéo cửa ra, không để ý mưa to gió lớn bên ngoài, cũng không mang theo dù, muốn đi ra ngoài.
Quản gia cầm một cái ô để sẵn ở cửa, vội vội vàng vàng chạy theo hắn.
Cô vừa mới bước xuống bậc thang, Cố Dư Sinh đã ngồi ở trong xe, khởi động xe xong, đang từ từ quay đầu xe.
“Thiếu gia!” quản gia che dù chạy đến trước cửa xe.
Cố Dư Sinh trong xe hoàn toàn không để ý đến bà, chỉ tăng tốc vọt ra khỏi biệt thự.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...