“Cái gì xong?”ChuTịnh bên đầu dây kia lo lắng hỏi.
Lương Đậu Khấu một chữ cũng không nói nổi nữa, chỉ nhỏ giọng khóc nói lại nói chữ “Xong” này
“Tiểu Khấu, cậu tỉnh táo lại một chút đi.
” Bởi vì sốt ruột, âm lượng của Chu Tịnh lại lớn hơn.
Lương Đậu Khấu bị rống thì ngậm miệng lại, yên lặng được mấy giây, cô mới nói tiếp: “Cậu đến đón tớ đi, tớ ở biệt thự của Cố Dư Sinh.
”
Biệt thự của Cố Dư Sinh…ChuTịnh nghe vài chữ như thế, đáy lòng liền trở nên hồi hộp, một loại cảm giác cực kỳ không tốt dâng lên trong lòng, cầm điện thoại trầm mặc một hồi, Chu Tịnh mới lên tiếng hỏi: “Cậu chạm mặt Cố Dư Sinh rồi hả?”
“Ừ.
” Lương Đậu Khấu trả lời.
“Hắn biết chuyện đóng thế rồi hả?”
“Ừ.
” Lương Đậu Khấu vừa khóc, cô không đợi được Chu Tịnh hỏi liền nói: “Cậu đừng hỏi nữa có được không? Bây giờ cậu đến đây đón tớ đi, được không?”
Lương Đậu Khấu cầm điện thoại ngồi trên mặt đất lạnh lẽo, bò dậy, đi tới chỗ những đồ vật bị Cố Dư Sinh ném đi.
Cô cũng không thu dọn, mặc kệ những đồ đó có còn nguyên vẹn hay đã rớt bể, chỉ ảo não nhặt lên rồi nhét vào cốp xe.
ChuTịnh còn chưa tới, Lương Đậu Khấu đã đứng ngốc ở trong vườn được một lúc, đi tới trước cửa xe, mở cửa xe, vừa mới chuẩn bị ngồi vào xe, cửa nhà vốn được đóng chặt lại bị mở ra.
Cô đột nhiên quay đầu, nhìn thấy Cố Dư Sinh từ trong nhà đi ra.
Lương Đậu Khấu dừng lại cử động bình tĩnh nhìn Cố Dư Sinh.
Theo từng bước chân hắn đi về phía cô, nhịp tim của cô lại càng tăng nhanh.
Hắn luôn luôn sợ ông của hắn, vì vậy nên nhìn thấy cô đi thì cho rằng cô đến tìm ông của hắn nên mới ra giữ cô lại sao?
Sự tuyệt vọng của Lương Đậu Khấu dần tiêu tan, bắt đầu có vài tia, vài tia hy vọng nhỏ nhoi chiếu ra.
Cố Dư Sinh đi đến trước mặt cô lại không dừng lại mà đi đến cốp xe sau của cô.
Hắn muốn làm gì?
Nghi hoặc trong đầu Lương Đậu Khấu còn chưa kết thúc, hắn đã đứng yên vị ở cốp sau, mở cốp, lấy chiếc hộp Chanel bên trong ra.
Con mắt Lương Đậu Khấu lập tức sáng lên, hắn thật sự muốn giữ cô lại.
Thì ra cô đoán không sai, Cố Dư Sinh đúng là muốn giữ cô lại.
.
.
Sau đó cô lại thấy hắn lấy hộp thứ hai, hộp thứ ba, thứ tư…
Mắt cô ngập nước nhưng vẫn cong lên khóe môi, âm điệu mềm mại dịu dàng oan ức gọi: “Dư Sinh.
”
Cố Dư Sinh làm như không nghe thấy, ngoảnh mặt làm ngơ.
Hắn tìm kiếm trong cốp một lúc xong, mới lui về một bước, đóng cốp lại, ôm những hộp quà kia vào nhà.
Khi hắn đi qua người cô, cô lại mở miệng gọi: “Dư Sinh…”
Cố Dư Sinh bước chậm lại, tầm mắt lại nhìn vào chiếc túi cô đang đeo bên người.
Đó là quà hắn tặng Tiểu Phiền Toái, chính là chiếc túi trong chiếc hộp trống rỗng mà hắn nhìn thấy trong phòng thay quần áo.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...