Người đàn ông đẹp trai chói mắt, trên mặt lại không có bất kỳ cảm xúc nào, nhìn vào mắt của cô, bình thản không gợn sóng.
So với cô trước khi hắn bị bệnh cũng không có gì quá khác nhau.
Nhưng khi Lương Đậu Khấu tiếp xúc với tầm mắt củaCố Dư Sinh, tim còn chưa khống chế được run rẩy một hồi, sau đó liền dời tầm mắt, nhìn về chén cơm trước mặt.
Cô biết, cô đã đổi lại với cô bé kia, sớm muộn gì cũng phải đối mặt với Cố Dư Sinh nhưng chỉ là cô hoàn toàn không nghĩ tới hai người lại gặp nhau đột ngột như vậy, không có dấu hiệu nào khiến cô chưa kịp chuẩn bị tinh thần.
Cố Dư Sinh chống cửa đứng ở đó, không vào, đáy mắt vẫn duy trì biểu hiện lạnh lùng, nhìn chằm chằm Lương Đậu Khấu không chớp mắt.
Quản gia thấy Cố Dư Sinh đứng nửa ngày cũng không có phản ứng lại kỳ quái nhìn Lương Đậu Khấu, hơi liếc nhìn Cố Dư Sinh: “Thiếu gia?”
Cố Dư Sinh nhìn chằm chằm Lương Đậu Khấu trong chốc lát, mới kéo dài tầm mắt không để ý đến quản gia mà đi về phía vị trí yêu thích của mình trong phòng ăn, kéo ghế tựa ngồi xuống.
Quản gia nhanh nhẩu đưa chén cơm cho Cố Dư Sinh.
Cố Dư Sinh hoàn toàn không có ý muốn động đũa, hắn rũ mi mắt rất có tư thái dựa trên ghế, sắc mặt lạnh nhạt không biết đang suy nghĩ gì.
Lương Đậu Khấu thật sự có chút đói, cầm đũa, xới cơm ăn, nhìn thấy Cố Dư Sinh vẫn thờ ơ không động lòng gì, cô lại cắn đũa dừng ăn, qua nửa phút, cô ngẩng đầu, liếc nhìn Cố Dư Sinh một cái: “Dư Sinh, sao anh không ăn đi?”
Dư Sinh? Trong trí nhớ của hắn, hình như trừ lúc hắn ngất, cô nằm nhoài trên cánh tay của hắn, gọi Dư Sinh một lần, những lúc khác cô chưa từng gọi như vậy.
Đầu ngón tay đặt trên mặt bàn của Cố Dư Sinh cuộn lại thành nắm, hắn nghe rõ lời của cô nhưng lại cố ý làm như không nghe thấy, nhấc mí mắt lần đầu tiên nhìn về phía cô, mờ mịt “Hả?” một tiếng.
Lương Đậu Khấu nghe thấy Cố Dư Sinh hỏi lại, lại nhìn cơm nước trên bàn rồi nhìn về phía hắn: “Cơm sẽ nguội mất, anh ăn đi cho nóng.
”
Cố Dư Sinh không lên tiếng, lúc cô nói chuyện với hắn, toàn bộ quá trình đều nhìn thẳng vào đôi mắt của cô, giống như đang tìm tòi nghiên cứu gì đó.
Ánh mắt của hắn đen kịt thâm thúy, Lương Đậu Khấu bị nhìn chăm chú như vậy thì tim lại đập nhanh hơn, nhìn nhau nửa phút, liền cụp mắt cong môi cười yếu ớt lại hỏi: “Sao hôm nay anh đã xuất viện rồi? Thân thể đã hoàn toàn khỏe hẳn chưa?”
Cố Dư Sinh nhàn nhạt “Ừ” một tiếng, coi như trả lời vấn đề của Lương Đậu Khấu, sau đó liền quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.
Cô liền dời tầm mắt, giống như lúc vừa nhìn thấy hắn, cứ như vậy im lặng.
Nhưng lần này so với lần trước hắn thấy rõ hơn rất nhiều.
Tóc dài giống nhau, mặt mày giống nhau, cằm cũng giống, môi cũng giống, ngay cả chiếc mũi vểnh vểnh cũng giống nhau… Nhưng ánh mắt của cô lại không giống.
Là bởi vì hắn biết Tiểu Phiền Toái không phải là Lương Đậu Khấu hay là vì hắn quá khẩn trương, vậy nên xuất hiện ảo giác?
Dù sao chỉ vội vã như vậy đối diện…
Nghĩ tới đây, Cố Dư Sinh lại lên tiếng: “Gần đây có chuyện gì bận lắm sao?”
“Em vừa nhận hai quảng cáo mới.
” Lương Đậu Khấu trả lời xong, như là nhớ tới chuyện gì, lại quay đầu nhìn Cố Dư Sinh: “Ngày mốt ‘Thịnh đường di phong’ sẽ bấm máy, em cần phải đi quay phim mấy tháng.
”
Cố Dư Sinh dừng trên đôi mắt của cô bình tĩnh không lên tiếng.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...