Sau đó trong phòng bệnh lại trở nên yên tĩnh, cũng không có tiếng cô gõ màn hình điện thoại nữa, Cố Dư Sinh nghĩ hình như Tiểu Phiền Toái không trả lời tin nhắn.
Cô nằm nhoài trên người hắn không nhúc nhích,
Trong phòng chỉ có hai người, không khí yên tĩnh đến nỗi hắn có thể nghe thấy tiếng cô hít thở.
Ngoài cửa sổ mặt trời yên tĩnh chiếu ánh sáng ấm áp qua cửa sổ.
Hai âm báo tin nhắn kia không đáng nhắc tới, bầu không khí lại trở nên ấm áp ngọt ngào như trước.
Tâm tình thả lòng, Cố Dư Sinh càng lười biếng, thể lực tiêu hao quá nhiều, ý thức của hắn dần bị cơn buồn ngủ bao trùm.
Trước khi hắn sắp chìm vào giấc ngủ, cô bé đang nằm nhoài trên cánh tay hắn lại giật giật đầu, dịch hai gò má về phía hắn, rất gần.
Cố Dư Sinh lập tức lấy lại tinh thần, hắn muốn mở mắt ra liếc nhìn xem cô đang làm gì, nhưng mí mắt giống như bị đổ chì vậy, dù cố gắng chống lên nhiều lần cũng không được, sau đó hắn chỉ cảm giác bàn tay nhỏ bé của cô đang chạm vào mắt hắn.
Nhiệt độ của đầu ngón tay cô man mát, nhẹ nhàng chậm chậm vuốt nhẹ lông mày của hắn, mắt của hắn, sau đó dọc theo sóng mũi, đến môi của hắn…
Thân thể Cố Dư Sinh bỗng nhiên trở nên căng thẳng, hô hấp cũng theo đó mà ngừng lại, căng thẳng đó lại giống như một loại tiết tố kích thích, trong nháy mắt đong đầy tim hắn.
Đầu ngón tay của cô lưu luyến trên mặt hắn một lúc lâu, mới từ từ rời đi, sau đó hắn có cảm giác đầu của cô đang tiến gần về phía hắn.
Tốc độ tim của hắn lại không khống chế được mà tăng nhanh, trong lòng gợn sóng, mặt được bờ môi mềm mại ấm áp của cô dịu dàng hôn lên, đầu tiên là mi tâm của hắn.
Trong nháy mắt máu toàn thân hắn đều giống như ngừng chảy, chỉ cảm thấy giờ phút này quá tốt đẹp đến hư ảo.
Cô có chút e lệ, môi run rẩy, cô hôn lên trán hắn một lúc lâu mới dời đến mắt hắn, sau đó hôn từng nụ hôn lên mặt hắn, ấm áp, bình tĩnh, khiến khóe môi hắn vui vẻ đến nổi lên ý cười, hắn cảm thấy như mình có thể nghe thấy âm thanh của cả một đồi hoa đang nở.
Cuối cùng, môi của cô cũng rơi xuống môi hắn.
Cảm xúc mềm mại ấm áp khiến toàn thân hắn trở nên nhẹ nhàng.
Cô hôn môi hắn một lúc lâu mới lưu luyến rời đi, sau đó thở gấp vùi đầu vào vai trái của hắn, ngoan ngoãn như một con mèo đang dụi đầu vào ổ chăn ấm áp, lại hướng về tai hắn, thì thầm như một phần của hơi thở: “Dư Sinh…”
Dư Sinh.
Âm thanh thật mềm mại nhưng lại không giống tiếng nói bình thường của cô, như là một người khác.
À, không đúng, là cô giả giọng của Lương Đậu Khấu, đây mới chính là giọng nói thật sự của cô.
Dịu dàng kéo dài, giống như đôi mắt của cô vậy, rất trêu người.
Cố Dư Sinh bỗng nhiên muốn ôm cô vào ngực, hắn giãy dụa hồi lâu, cuối cùng cũng chỉ có thể nắm tay cô chặt thêm một chút.
Cô cảm nhận được, cứng người một hồi, lại vùi vào cổ hắn không nhúc nhích, nhưng cơ thể của cô lại càng dáng chặt vào hắn.
Cô ngoan ngoãn chủ động như vậy, khiến tim hắn lại càng rối tinh rối mình.
Nhưng cô ở bên cạnh hắn, thân mật tựa sát như vậy, khiến hắn cực kỳ an tâm.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...