Tần Chỉ Ái biết lúc Cố Dư Sinh tâm trạng không tốt, thường không muốn nói chuyện, cô cũng có thể thấy lúc này tâm trạng của hắn cực kỳ kém, vì vậy không chờ hắn trả lời, cô liền cười nhẹ nhanh chóng chạy lên cầu thang.
Mở nước nóng xong, Tần Chỉ Ái đi chuẩn bị một bộ đồ ngủ sạch sẽ cho Cố Dư Sinh, để bên cạnh bồn tắm, mới chạy xuống lầu lần nữa.
Cô vừa mới chạy đến khúc quanh, liền dừng lại.
Cố Dư Sinh vẫn đứng ở chỗ trước khi cô lên lầu, nhìn chằm chằm đồng hồ cách đó không xa, ánh mắt không lạnh cũng không nóng, cũng giống như dáng dấp lãnh đạm bình thường, hầu như không có gì khác biệt.
Nhưng không biết có phải Tần Chỉ Ái quá mẫn cảm hay không, cô luôn cảm thấy Cố Dư Sinh có gì đó không đúng.
Cô chần chừ một chút, mới gọi Cố Dư Sinh: “Nước tắm chuẩn bị xong rồi ạ.
”
Cố Dư Sinh vẫn không có phản ứng, để Tần Chỉ Ái biết là hắn chưa nghe thấy hay là không muốn đi tắm.
Qua một hồi lâu, lúc Tần Chỉ Ái lại định lên tiếng gọi hắn lần nữa, hắn mới chuyển tầm mắt đến cô.
Hắn nhìn cô một chút, liền cụp mí mắt, chẳng nói chẳng rằng đi lên cầu thang.
Lúc đi ngang qua người cô, bước đi của hắn hơi khựng lại, nhìn cũng không nhìn cô một cái, liền né cô, tiếp tục đi lên lầu.
Mãi cho đến khi hình ảnh của Cố Dư Sinh biến mất sau cửa phòng ngủ, Tần Chỉ Ái mới quay đầu nhìn lên lầu.
Có phải cô đã nghĩ nhiều quá rồi không, sao cô lại cảm thấy cô và Cố Dư Sinh có một khoảng cách rất lớn?
Tần Chỉ Ái vốn vì Cố Dư Sinh trở về mà vui vẻ hoạt bát, giờ lại giống như bị tạt một chậu nước lạnh, lạnh ngắt.
Tần Chỉ Ái đứng tại chỗ một lát, mới trở về phòng ngủ, cô vốn tin rằng Cố Dư Sinh đã vào nhà vệ sinh tắm rửa, không nghĩ tới việc đẩy cửa lại nhìn thấy hắn cầm áo khoác đứng trước cửa phòng tắm không nhúc nhích.
Tần Chỉ Ái cho là hắn đang lo lắng chuyện gì, không quấy rầy hắn, nhưng qua khoảng năm phút, hắn lại giống như một pho tượng vậy, không có phản ứng, thậm chí mắt cũng không lấp lóe chút nào.
Tần Chỉ Ái cất bước nhẹ nhàng đến trước mặt Cố Dư Sinh, cầm áo khoác của hắn, nhỏ giọng nói: “Nước sắp nguội rồi, anh mau đi tắm thôi.
”
Lần này cô nói xong, Cố Dư Sinh có phản ứng, hắn gật đầu vs cô một cái, vừa cởi nút áo vừa đi vào nhà vệ sinh.
Cố Dư Sinh vừa cởi áo xong, nhìn thấy cô đi vào, cử động cởi quần liền dừng lại.
Tần Chỉ Ái quơ quơ chai tinh dầu trước mặt hắn: “Cái này dùng để xua tan căng thẳng mệt mỏi rất hữu hiệu ạ.
”
Giải thích xong, Tần Chỉ Ái liền đổ một ít tinh dầu vào bồn tắm, sau đó đứng dậy đi về phía Cố Dư Sinh cười với hắn một cái, liền đi về phía cửa phòng tắm.
Lúc cô đi ngang qua hắn, mắt nhìn thấy tay hắn có vài vết thương rất cạn, hình như là do kính đâm phải.
Bước chân của cô hơi dừng một chút, lại không lên tiếng, ra khỏi phòng tắm, giúp hắn đóng cửa.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...