Hắn không ngừng hút thuốc, sau đó cụp mắt, dùng cách hút thuốc để hành hạ bản thân mình.
Cố Dư Sinh không biết mình đã hút bao nhiêu điếu thuốc, hắn chỉ biết lúc hắn nhìn xuống, quanh chân hắn đã dày đặc những tầng tàn tro và đầu lọc.
Bầu trời không biết từ lúc nào đã trở nên tối đen, khí trời rối tinh rối mù, trăng tròn treo ở chân trời tỏa ra ánh sáng trong trẻo, thành thị có vô số ánh đèn, hoặc sáng, hoặc lập lòe.
Cảnh đêm ở thành thị thật xa hoa, óng ánh, đẹp đẽ.
Hắn vốn muốn dùng một buổi tối xinh đẹp như vậy để cầu hôn cô.
Hắn chuẩn bị tỉ mỉ như vậy, hắn còn mong có thể phối hợp với phong cảnh lóa mắt kia tạo nên một buổi tối cầu hôn kinh tâm động phách nhất, khiến cho người hắn yêu không thể nào quên…
Nhưng những hình ảnh xinh đẹp như vậy, nhưng trong mắt Cố Dư Sinh lúc này lại giống như biến thành một màu trắng xám.
Khó trách quà hắn mua cô không bao giờ dùng, thẻ ngân hàng cô không bao giờ quét, hắn muốn cùng cô đi dạo, cô cũng kiếm cớ để từ chối.
Trong lòng cô nghĩ đến lợi dụng, nhưng trong lòng hắn lại nghĩ chuyện một đời.
Thật là buồn cười ha…
Thích cô, hắn không hối hận.
cho dù giờ khắc này hắn nghe thấy cô nói những lời kia, hắn cũng không thấy hối hận một chút nào.
Cô không thích hắn, cũng không sao.
Nhưng hắn không thể nào chấp nhận được sự lừa dối của cô, sự tự tôn bị cô chà đạp.
Nghĩ tới đây, Cố Dư Sinh nuốt một ngụm nước bọt, mới phát hiện cổ họng của mình vì hút quá nhiều thuốc mà bên trong có một ngọn lửa, vừa nuốt vào lại thấy đau đớn.
Vẻ đau đớn này, vẫn truyền đến nơi sâu nhất trong ngực trái của hắn, kêu gào, khiến trái tim hắn máu me đầm đìa.
Thật đau… Thì ra tình yêu có thể khiến người ta hạnh phúc, khiến người ta vui sướng, lại cũng có thể khiến người ta đau đến chết đi sống lại…
Không được, hắn không thể tiếp tục ở trong này, hắn muốn ra ngoài hóng mát một chút.
Cố Dư Sinh nghĩ xong, liền lấy điện thoại di động và chìa khóa xe rời khỏi văn phòng.
Hắn cũng không biết bản thân mình muốn đi đâu, chỉ lái xe như vậy, đi lung tung, không có mục đích, đèn đỏ thì dừng, đèn xanh liền đi.
Hắn không biết mình đã đi bao xa, chỉ đến khi xe hết xăng, hắn liền cố gắng đạp ga, sau đó dừng xe, tăng ga, đến nỗi bàn chân đều phát đau, hắn mới để xe dừng ở ven đường, cả người giống như hết năng lượng, gục trên tay lái, không nhúc nhích.
.
.
.
.
.
Trong phòng khách của biệt thự xa hoa.
Tần Chỉ Ái cố ý ra vườn hái hoa tươi, hoa trong bình kiều diễm ươn ướt tỏa ra hương thơm nhàn nhạt, tràn ngập phòng ăn.
Trên bàn ăn để một bộ chân nến tinh xảo, đẹp đẽ, tràn đầy các loại thức ăn ngon.
Tần Chỉ Ái yên lặng ngồi cạnh bàn ăn, nhìn chằm chằm bóng đêm đen kịt ngoài cửa sổ không chớp mắt.
Vì bữa tối này mà cô đã bận rộn từ ba giờ chiều, quay quay trong nhà bếp đến sáu giờ rưỡi tối mới xong.
Chỉ có hai người hắn và cô, nhưng cô lại chuẩn bị một bàn đầy ắp thức ăn.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...