Cố lão gia từ nhỏ đã ở bên cạnh Cố Dư Sinh, ông hiểu rất rõ tính tình của hắn, lúc này nhìn hắn có phản ứng khác thường như vậy, rất nhanh liền đoán ra hắn và Tiểu Khấu rất hòa hợp, liền mở miệng nói: “Xem ra, cũng không tệ lắm.”
Cố Dư Sinh hiểu ý ông nói hắn và cô ở cùng nhau cũng không tệ lắm, hắn cầm tách trà lên uống, sau khi thả xuống lại rót cho mình một chén khác, nước trà từ từ chảy xuống, Cố Dư Sinh cũng không suy nghĩ nhiều, trả lời: “Cũng không tệ lắm.”
Cố lão gia nghe bốn chữ này liền vui vẻ ra mặt, ông bưng nước lên uống một hơi cạn sạch trà trong chén, nói đến mục đích chính của chuyến đi hôm nay: “Dư Sinh, cháu và Tiểu Khấu cũng đã đăng ký kết hôn lâu rồi, dù hôn thú cũng đã có nhưng cháu vẫn chưa tổ chức tiệc, quà cưới lễ cưới cái gì cũng không có, không phải cháu nên suy nghĩ một chút rồi hả?
Hôn thú… nghe hai chữ, sức Cố Dư Sinh cầm tách trà lại mạnh hơn một chút.
Không ai biết, thật ra hắn và cô còn chưa có đăng ký kết hôn.
Nếu dựa theo pháp luật, cô còn chưa thật sự là người của Cố Dư Sinh.
Cố lão gia thấy Cố Dư Sinh không hé răng, cho rằng hắn còn không tình nguyện, lại mở miệng khuyên: “Chẳng lẽ cháu còn chưa định làm gì? Cứ vậy cưới thôi, dù sao ta cũng đã qua lại với Lương gia nhiều năm, bên đó ngại cũng không nói gì nhưng chúng ta cũng không thể không làm gì được, tốt xấu gì Tiểu Khấu ở nhà họ Lương cũng luôn được nuông chiều, đến nhà chúng ta lại chịu oan ức như vậy, đây không phải là chà đạp bạc đãi người khác sao?”
Cố Dư Sinh rũ mi, nhìn tách trà trong tay, vẫn không lên tiếng.
Suy nghĩ một chút, cô cũng đã ở trong biệt thự được nửa năm, đã không danh không phận theo hắn một thời gian dài như vậy.
Lại không nói đến chuyện hôn thú, thật sự cô cũng chẳng biết gì, đó là đồ giả, cả nhẫn cũng không mua cho cô.
Nếu hôm nay không phải hắn vô tình nhìn thấy cô uống thuốc tránh thai, chắc là cô cũng sẽ không bao giờ nói cho hắn biết.
Nghĩ như vậy, hình như khi cô ở bên cạnh hắn vẫn luôn chịu oan ức.
Sáng sớm lúc hắn suýt nói: “Mang thai thì sinh thôi”, đáy lòng hắn hầu như đã kích động muốn có một đứa con với cô, ý nghĩ này càng ngày lại càng mãnh liệt.
Cố lão gia uống trà xong, sau khi đặt chén trà xuống, vừa ra hiệu cho Cố Dư Sinh rót trà, vừa nói: “Hơn nữa bây giờ tuổi của cháu cũng không còn nhỏ nữa rồi, cũng nên có một đứa con, nhân lúc Tiểu Khấu còn trẻ, còn khỏe, sinh sớm một chút, ta gần đất xa trời rồi, các cháu còn chưa chịu sinh con, khi nào ta mới được nhìn mặt chắt a…”
Chắt, con của hắn và Tiểu Phiền Toái…
Người căm ghét hôn nhân, cũng không ưa con nít như Cố Dư Sinh trong đầu lại bỗng nhiên nghĩ tới một đứa bé trắng trẻo non nớt mềm mềm giống như một cục bột nhỏ, tim của hắn bỗng nhiên trở nên mềm lòng, hắn không có trầm mặc, nói với ông: “Cháu biết rồi, cháu sẽ nghe theo lời ông, xử lý những chuyện này.”
.
.
.
.
.
Sau khi Cố Dư Sinh tiễn ông về liền yên lặng đứng ở cửa sổ sát đất nhìn mặt trời đã lặng về phía tây, thật lòng suy nghĩ chuyện của hắn và Tiểu Phiền Toái.
Tốc độ phát triển của hắn và cô hình như quá nhanh rồi thì phải.
Trước đây không lâu hắn còn xác định trái tim mình không cần hôn nhân gia đình, giờ lại muốn kết hôn sinh con rồi.
Có điều không sao, ngược lại người làm hắn động tâm cũng chỉ có thể là cô, cả đời này không ở với cô thì ở với ai, cưới sớm hay cưới trễ thì có gì khác nhau?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...