Cố Dư Sinh đợi đến khi thư ký đem nước hoa đến liền gọi điện thoại về nhà.
Quản gia bắt máy, Cố Dư Sinh chỉ đơn giản thông báo: “Tốii nay tôi có chút việc, có thể sẽ về nhà trễ một chút… Ừm không cần nấu cơm cho tôi, bà nhớ nói cho tiểu thư biết đó.
”
Cúp máy, Cố Dư Sinh nhìn chằm chằm một bàn đầy nước hoa một chút, sau đó từ từ đứng lên, cầm lấy những lọ nước hoa kia ngửi thử.
Cố Dư Sinh bận rộn hơn nửa tiếng đồng hồ, chọn ra ba mươi chai nước hoa thơm nồng nặc, sau đó giơ cổ tay nhìn đồng hồ, mới chỉ tám giờ tối, lúc này về nhà hình như vẫn còn hơi sớm.
Ngừng một chút, hắn lại nhìn đến tài liệu để trên bàn.
Mười giờ hai mươi, hắn đã xử lý xong tất cả những tài liệu hắn không có tâm trạng giải quyết, hắn xoa xoa chiếc cổ mỏi nhừ, sau đó thầm tính thời gian một chút, gần như có thể về nhà rồi.
Nghĩ vậy, Cố Dư Sinh tiện tay cầm theo mấy chai nước hoa thơm nức vừa mới chọn ra, xịt lên người một chút.
Hắn sợ không đủ, mỗi loại nước hoa đều xịt mấy lần, sau đó chịu không nổi hắt hơi một cái, sau đó mới dẹp những lọ nước hoa kia, đi đến nhà vệ sinh, cầm một bình rượu đổ một ít chất lỏng lên người mình.
Các loại mùi nước hoa pha lẫn với mùi rượu, hào hoa mười phần quay về nhà.
Cố Dư Sinh ngửi ngửi quần áo của mình nhiều lần, từ trong lòng lại nghĩ thật khó ngửi, trên mặt mới thấy hài lòng, cầm chìa khóa đi đến bãi đậu xe dưới đất, lái xe về nhà.
Lúc xe sắp đến cửa biệt thự, Cố Dư Sinh cảm giác thấy trên người mình thiếu sót mùi gì đó, hắn chạy xe chậm lại, nghiêng đầu nghĩ, sau đó lại hút một điếu thuốc.
Về đến biệt thự đã hơn mười một giờ.
Ngoại trừ ánh đèn ở bên ngoài, bên trong biệt thự tối thui, hẳn là quản gia và Tần Chỉ Ái cũng đã đi ngủ rồi.
Cố Dư Sinh dừng xe xong, đi tới cửa phòng, mở mật khẩu xong, hắn lại cúi người ngửi ngửi mình, cảm thấy không có vấn đề gì mới kéo cửa, thay giày, lên lầu.
Đẩy cửa phòng ngủ ra, hắn dựa vào ánh đèn ngoài hiên hắt vào, nhìn thấy Tần Chỉ Ái đang ngủ trên giường.
Trong phòng không bật đèn, trước mặt cô có một chút ánh sáng mờ nhạt, hình như là ánh sáng từ điện thoại hắt ra.
Cô nhận ra có người đi vào, quay người lại nhìn về phía cửa, nhìn thấy hắn nhàn nhạt nở nụ cười: “Anh về rồi?”
Cố Dư Sinh khẽ gật đầu một cái, không nói gì đi vào.
Hắn đến bên giường, không nhanh chóng đi tắm rửa mà đứng ở đó một lát, xem biểu hiện của Tần Chỉ Ái có thay đổi gì không, liền giả vờ như đang tìm đồ, đi quanh giường một vòng.
Vẫn không có phản ứng? Cô không ngửi thấy hắn toàn là nước hoa sao?
Cố Dư Sinh âm thầm nhíu mày, không nói gì quan sát Tần Chỉ Ái, lại đi quanh giường một vòng, sau đó còn cố ý ngừng trước tủ đầu giường bên phía Tần Chỉ Ái, cong người, sau đó lại quay về bàn trà cầm ấm trà và chén nước nâng lên đặt xuống nhiều lần.
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...