Một câu ngoại tình của Cố Dư Sinh để nói về chuyện của cô và Tần Gia Ngôn làm cho Tần Chỉ Ái không thoải mái, nhíu nhíu mày, không nhịn được giải thích: “Em ấy không phải là người tình mà tôi nuôi dưỡng, mọi chuyện không phải như anh nghĩ đâu, em ấy…”
Nói tới đây,Tần Chỉ Ái mới nhớ đến chuyện lúc này cô là Lương Đậu Khấu, cô không thể nói Tần Gia Ngôn là em trai của cô.
Cô không nói được, dừng trong chốc lát, nghĩ đến một lời giải thích khác: “… Chỉ là một người bạn của tôi!”
Bạn? Bạn thì có cần phải thân mật như vậy hay không? Hắn là đồ ngốc cho cô lừa gạt sao?
Cố Dư Sinh nghe được lời nói kia lại giống như Tần Chỉ Ái đang che chở cho người đàn ông kia, hắn lại sợ bản thân mình tức giận mất hết lý trí, chỉ có thể nhẫn nhịn, hắn còn chưa từng nhẫn nhịn đến nỗi ngột ngạt như vậy, ép đến cuối cùng, hắn lại cảm thấy trong lòng nhói đau, cuối cùng hắn quay đầu tránh người phụ nữ kia, qua một hồi lâu, hắn mới đi đến bàn trang sức cầm từng sợi dây chuyền kia lên đánh giá.
Tần Chỉ Ái không đoán được ý định của Cố Dư Sinh, cuối cùng hắn có ý gì?
Giống như lúc cô không nghĩ ra hắn đã nhìn thấy cô và Tần Gia Ngôn, sao lại làm những chuyện này?
Rõ ràng hắn không thích Lương Đậu Khấu, nhưng phản ứng như vậy, hình như là ghen…
Từ trong giọng nói của hắn, cô có thể xác định được hình như hắn đang rất kiềm chế, vì vậy có hai loại trường hợp, một là người khác nói cho hắn biết cô và người đàn ông khác gặp nhau, trường hợp thứ hai là do trùng hợp hắn nhìn thấy hai người họ.
Hắn rất ít khi một mình đi ăn cơm, vì vậy có thể là hắn không ghen, do ở đó còn có rất nhiều bạn của hắn, hình ảnh của cô và Gia Ngôn làm cho hắn mất mặt, nên hắn mới tính sổ với cô.
.
.
Tần Chỉ Ái bỗng nhiên hối hận chỉ vì cô muốn tiết kiệm chút thời gian để đi gặp Tần Gia Ngôn mà không thay đổi ngoại hình, lại dùng hình dạng của Lương Đậu Khấu để ra ngoài.
Chị gặp em trai vốn dĩ là một chuyện quang minh lỗi lạc, lại trở thành một chuyện rất khó giải thích rõ ràng khi dùng thân phận của Lương Đậu Khấu.
Nhưng có hơn nữa là cô không thể giải thích sự thật.
“Cậu ấy là một người bạn rất thân của tôi, chỉ là bạn, cậu ấy và tôi không có bất kỳ một mối quan hệ quá phận nào.
.
.”
Nghe đến đó, Cố Dư Sinh cầm dây chuyền trân châu mở rộng một hồi, buông xuống cầm lên một sợi khác giống như không hề nghe thấy gì.
“Tôi gặp cậu ấy cũng giống như bạn bè lâu ngày gặp nhau vậy, trùng hợp mấy ngày trước là sinh nhật tôi, cậu ấy liền cho tôi một sợi dây chuyền… Tôi và cậu ấy thật sự…”
Tôi và cậu ấy, tôi và cậu ấy, một câu nói đơn giản như vậy cũng không biết cô đã lặp lại bao nhiêu lần rồi?
Hắn chỉ muốn cô lấy một sợi dây chuyền, chỉ cần cô chịu thay sợi dây chuyền trên cổ ra, hắn liền cho qua chuyện này rồi, hắn cũng có thể không để bụng, nhưng sao cô cứ luôn miệng “tôi và cậu ấy” nói liên tục như vậy chứ?
Cố Dư Sinh cầm sợi dây chuyền kim cương trong tay, ngón tay bắt đầu run run, lúc cô nói đến cụm từ tôi và cậu ấy lần thứ ba, hắn không nhịn được nữa, cầm sợi dây chuyền trong tay tàn nhẫn quật xuống đất một cái, quay đầu rống lên với Tần Chỉ Ái: “Đủ rồi!! Cô và hắn như thế nào, tôi không cần biết!!”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...