Tốc độ nói của hắn rất nhanh, hình như Tần Chỉ Ái nghe hắn nói vài chữ nhưng lại không rõ là những chữ gì, cô liền hỏi lại Cố Dư Sinh: “Cái gì?”
Cô không nghe thấy?
Cố Dư Sinh cúi đầu nhìn đồng hồ đeo tay một chút, còn khoảng hai mươi lăm giây, hắn không dám nhìn đôi mắt của cô mà nuốt một ngụm nước bọt, lại nói một lần nữa: “Sinh nhật vui vẻ.”
Bởi vì căng thẳng ngại ngùng tốc độ nói của hắn vẫn rất nhanh, nhưng đã là chậm hơn so với lần trước rất nhiều rồi, câu chữ cũng rõ ràng hơn một chút, Tần Chỉ Ái nghe mang máng có thể đoán ra được hắn nói gì.
Sinh nhật vui vẻ.
Hôm nay là sinh nhật Lương Đậu Khấu, hắn ngàn dặm xa xôi đếnParis, chỉ để chúc mừng sinh nhật Lương Đậu Khấu?
Nghĩ đến đây, Tần Chỉ Ái mới cúi đầu nhìn về phía chiếc hộp bị Cố Dư Sinh ném vào ngực mình, cô không mở ra, cũng không biết bên trong là quà gì, nhưng trên hộp có hiệu LOGO, là một nhãn hiệu quốc tế mà cô biết, giá của một thứ đồ trong đó dù Tần Chỉ Ái làm việc một năm trời cũng không thể mua nổi.
Có một số việc, rất đúng lúc.
Sinh nhật của cô trễ hơn sinh nhật của Lương Đậu Khấu một ngày.
Bây giờ là đúng năm giờ chiều ởParis, đã đến sinh nhật của cô rồi.
Quà không phải đưa cho cô, câu sinh nhật vui vẻ kia cũng không phải chúc mừng cô… Cô có thể tiếp tục làm như không nghe câu nói đó, tiếp tục hỏi lại một lần được không, hắn nói lại một câu, cô sẽ vui vẻ coi như là hắn đang chúc mừng sinh nhật mình.
Tần Chỉ Ái trước tiên lặng lẽ nhìn đồng hồ trên cổ tay mình, bay giờ đã là năm giờ mười tám giây, đã đến sinh nhật của cô, cô do dự trong chốc lát, chậm rãi nhìn về phía Cố Dư Sinh: “Anh vừa nói gì? Em nghe không rõ…”
Lần thứ hai hắn đã cố gắng nói rất rõ ràng, cô còn chưa nghe được?
Cố Dư Sinh nhấc cổ tay lên liếc nhìn thời gian, đã qua sinh nhật của cô, trong lòng ảo não, khẩu khí cũng lộ ra chút buồn bực: “Không nghe rõ thì thôi.”
Trong mắt Tần Chỉ Ái vốn có chút chờ mong, nhưng trong nháy mắt lại vì câu nói của hắn mà trở nên ảm đạm, cô nhanh chóng cúi đầu, nhẹ giọng “Ờm” một tiếng.
Thì ra những thứ không thuộc về cô thì mãi mãi cũng không thể thuộc về cô, có muốn lấy cũng không lấy được.
Là cô tham lam mà thôi… Tần Chỉ Ái cố gắng nở nụ cười, lại mở miệng thay đổi đề tài: “Em đi lấy cho anh chai nước.”
Nói xong, Tần Chỉ Ái liền quay người đi đến trước giường, lập tức với lên tủ đầu giường lấy một chai nước khoáng.Bạn nào mún đọc trước 100 chương liên hệ : tttukidmh@gmail.com nhé ;)
Cô đưa lưng về phía Cố Dư Sinh, muốn dùng một chút thời gian mở nắp chai để bình tĩnh lại, nhưng không biết tại sao nắp chai nước này lại cứng như vậy, cô dùng sức nửa ngày cũng không mở ra được.
Lúc cô cúi đầu, Cố Dư Sinh liền nhìn thấy ánh mắt ủ rũ của cô.
Ngữ khí của hắn như vậy lại làm cô buồn sao?
Tuy rằng sau đó cô có mỉm cười, yên tĩnh mà dịu dàng cười, nhưng hắn nghĩ cô chỉ đang cố gắng tỏ ra mạnh mẽ để hắn không nhìn thấy cô khổ sở mà thôi…
Cố Dư Sinh nhìn chằm chằm bóng lưng cô đang chăm chú mở nắp chai nước một chút, lại đột nhiên đi về phía cô, bắt lấy cổ tay cô, kéo cô về phía hắn, hắn muốn giải thích với cô, chọc cô vui, nhưng không ngờ lại giật môi, cúi đầu hôn lên môi cô.
Ban đầu hắn thật sự chỉ muốn hôn cô một chút, nhưng không nghĩ tới hôn đến cuối cùng, hắn lại mất khống chế..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...