Lúc xe lái đi, Cố Dư Sinh còn chưa đi a...!Quản gia có chút bất ngờ, sửng sốt một chút, mới mở miệng: "Thiếu gia?"
Cố Dư Sinh đang chìm đắm trong suy nghĩ của bản thân mình, không biết đang suy nghĩ gì chỉ cầm thuốc lá rất lâu không nhúc nhích.
Lúc quản gia cho rằng Cố Dư Sinh sẽ không chú ý đến mình, người đàn ông đó lại quay đầu nhìn bà, không lên tiếng mà đem thuốc là ngậm lên miệng, hút một hơi, khiến khói thuốc lượn lờ, nhìn chằm chằm quản gia ở phía sau cầu thang một lúc, mới lên tiếng: "Cô ấy thế nào rồi?"
"Tiểu thư uống thuốc giảm đau, đã ngủ rồi." Quản gia biết "cô ấy" trong lời hắn là ai, thành thật đáp.
Cố Dư Sinh "Ừm" một tiếng, nhìn chằm chằm cầu thang yên ắng.
Trên mặt hắn không có biểu hiện gì, lúc khói thổi qua gò má hắn, khiến cho khuôn mặt đẹp trai lại khiến người ta cảm thấy hắn đang lúc ẩn lúc hiện.
Lúc hút hết thuốc, Cố Dư Sinh khom người đem tàn thuốc dập vào gạt tàn bên bệ cửa sổ, sau đó liền đi về phía quản gia.
Trong nháy mắt, quản gia cho là hắn muốn lên lầu, nhưng hắn đi tới khúc ngoặc của cầu thang, liền dừng lại.
Hắn đứng tại chỗ một lát, nói với quản gia: "Chăm sóc tốt cho cô ấy.", sau đó liền cất bước đi ra cửa trước, thay giày, ra khỏi nhà.
Qua khoảng một phút, trong ga ra truyền đến tiếng xe đang khởi động, ban đầu vang to, càng về sau càng nhỏ, cuối cùng cũng không còn âm thanh nào.
-
Ngày hôm sau, Tần Chỉ Ái ở nhà nghỉ ngơi cả ngày.
Ngày thứ ba, Tần Chỉ Ái không còn đau bụng nữa.
Ngày hôm qua đột nhiên trời đổ mưa, cho nên không khí hôm nay trở nên mát mẻ.
Buổi sáng, Tần Chỉ Ái ra vườn hái một bó hoa lớn, tất cả các lọ hoa trong nhà đều cắm đầy hoa tươi.
Sau bữa cơm trưa, cô nghỉ ngơi nửa giờ, sau khi thức dậy, nghĩ đến mình gần nhất vẫn đang luôn dùng số điện thoại di động của Lương Đậu Khấu, vài ngày qua đều chưa từng nhìn tới tin nhắn trong điện thoại của mình, liền lấy điện thoại di động của mình từ một ngăn đựng tiền đã cũ, sau đó mở máy, đợi một chút, tiếp theo là tiếng đinh đông, qua khoảng năm phút, điện thoại mới hoàn toàn được mở, Tần Chỉ Ái nhìn một chút, mẹ có gọi một cuộc điện thoại, em trai có nhắn vài tin nhắn, ngoài ra là tin nhắn của 10086 gửi tới dự báo thời tiết, cuối cùng là tin nhắn nhắc nhở cô có chuyển phát nhanh để ở chỗ bảo vệ ở trường cũ, mời cô tự đến lấy.
.
.
.
.
.
Vừa nhìn thấy chuyển phát nhanh, cô liền biết, là người kia hồi âm.
Nói vậy cũng không ai tin, hiện tại thời đại này vi tính và QQ tràn lan, còn ai dùng phương thức lạc hậu như vậy để liên lạc nữa?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...