Cố Dư Sinh lần này không hối thúc cô, đúng là một sự kiên trì hiếm có, cũng không có dấu hiệu thiếu kiên nhẫn nào, thậm chí nhìn thấy cô chưa đến còn bấm nút lúc thang máy sắp đóng cửa, đợi đến khi cô bước vào, hắn mới theo vào.
Dạ hội tổ chức ở tầng trệt, Cố Dư Sinh vẫn để cô đi ra trước, lần này hắn không vội giống như lần trước, chỉ từ từ đi phía sau cô, không nhanh không chậm bước vào dạ tiệc.
Dạ tiệc có nhiều thương nhân, không thiếu được xã giao.
Cố gia ở Bắc Kinh trong giới kinh doanh đều rất có tiếng, cho nói người tới chào hỏi Cố Dư Sinh nối liền không dứt.
Tần Chỉ Ái sợ mình không cẩn thận lại để lộ ra chuyện gì, khiến Cố Dư Sinh lúng túng, sau đó sẽ lại làm hắn tức giận, cuối cùng người gặp xui xẻo chính là mình, vì lẽ đó mặc kệ bụng đau như thế nào, trên mặt cô trước sau đều mỉm cười, có tri thức, hiểu lễ nghĩa đứng bên cạnh hắn, khoác tay hắn, đóng vai một người vợ hoàn mỹ.
Thậm chí lúc đang cùng người khác nâng ly, cho dù rượu có nước đá lạnh, cô cũng sẽ nhấp môi hai cái đầy tự nhiên.
Cố Dư Sinh sợ là chào hỏi như vậy thêm một chút nữa sẽ mệt mỏi, cũng cảm thấy phiền chết đi được, cho nên hắn trò chuyện với Trương tổng xong liền vòng tới khu có Lục Bán Thành và mấy người nữa đang ngồi nghỉ ngơi, chậm rãi ngồi xuống.
Trên bàn này hội tụ không ít người, nam có, nữ có.
Ngoại trừ Lục Bán Thành và Ngô Hạo, những người còn lại Tần Chỉ Ái cũng quen biết, là những người ngày thường hay đi cùng một nhóm với Cố Dư Sinh.
Sau khi Cố Dư Sinh ngồi xuống liền lấy một điếu thuốc ngậm vào miệng, sau đó mới tìm bật lửa.
Bật lửa cách hắn khá xa, hắn không với tới, Tần Chỉ Ái ngồi bên cạnh lấy được, lúc đưa cho hắn, hắn lại không nhận, ngược lại ngậm thuốc nhìn về phía cô một hồi.
Tần Chỉ Ái hiểu ý hắn, bật lửa, nhưng vì đau bụng, cô phải bật mấy lần mới được, sau đó châm thuốc cho hắn.
Hắn hút một hơi, thuốc cháy, Tần Chỉ Ái mới dẹp bật lửa, đặt trên bàn, cô lúc này thật sự đã đau không thể chịu nổi, cô sợ nếu cứ tiếp tục ngồi như vậy, lát nữa hắn sẽ phát hiện ra kẽ hở, liền nhẹ giọng nói bên tai hắn: "Em đi vệ sinh một chút."
Cố Dư Sinh đang hút thuốc, gật đầu, tay kẹp thuốc hạ xuống, thở ra một làn khói, sau đó hướng về phía cô nói: "Đi đi."
.
.
.
.
.
.
Lúc Tần Chỉ Ái theo Cố Dư Sinh đi xã giao, có lưu ý đến ở phía bắc đại sảnh có một cánh cửa, sau khi rời khỏi đó, đi xuống mười bậc thang, có một ban công nhỏ.
Bây giờ là mùa hè, bên ngoài hơi nóng, nơi đó không có ai đi ngang qua, vì vậy sau khi được Cố Dư Sinh cho phép, trước tiên giả vờ đi đến nhà vệ sinh, đợi đến khi Cố Dư Sinh không thể nhìn thấy cô, liền quẹo về phía ban công nhỏ kia.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...