Lần trước cũng vậy, Cố Dư Sinh giống như một con thú hung dữ thô lỗ xâm chiếm cô.
Da thịt nóng bỏng của hắn áp lên người cô, nhưng không hiểu sao trong lòng cô lại lạnh đến thấu xương.
Cô thật sự muốn trốn, nhưng lại bị hắn giữ chặt eo, không còn đường nào để thoát.
Mỗi động tác của hắn đều rất thô lỗ, rất ác liệt, khiến cô đau đớn không thôi.
Cô sợ chính mình không cẩn thận phát ra tiếng, cắn chặt răng, trầm mặt, không hề tạo nên một tiếng động.
Cuối cùng, toàn thân cô đều đau, thời gian giống như được kéo dài, khiến cô vô cùng chật vật.
Tần Chỉ Ái sợ bản thân không thể tiếp tục kiên trì, khóc thành tiếng, lại buộc mình phải im lặng đếm thời gian.
Vừa mới bắt đầu còn hữu hiệu, sau đó vẫn bị gián đoạn, cô đọc thầm “năm mươi bảy” biến thành “năm mươi chin”.
Tần Chỉ Ái không biết mình đã đếm thầm đến số bao nhiêu, Cố Dư Sinh cuối cùng cũng buông tha cho cô.
Vừa kết thúc, Cố Dư Sinh liền đứng dậy, lấy chăn che người, đi vào nhà tắm.
Tần Chỉ Ái giống như mất đi nửa mạng, ngồi phịch trên giường, hít thở không thông.
Ngay lúc Tần Chỉ Ái vừa thiếp đi, cửa phòng tắm lại được mở ra, Cố Dư Sinh tắm xong, thay một bộ quần áo sạch sẽ, áo mũ chỉnh tề đi ra.
Hắn vừa đi, vừa cài khuy ở tay áo, khí chất thanh nhã, lúc đi qua bên giường, liếc nhìn Tần Chỉ Ái một cái.
Lúc cô phản kháng hắn, trên người ra rất nhiều mồ hôi, làm cho lớp trang điểm của cô nhòe đi, khiến người ta không nhìn ra được dáng dấp của cô, tóc dính bết vào mặt, làn da hiện đầy những vết thương lúc cạn lúc sâu, có nhiều chỗ là hắn mạnh tay ấn nhiều lần, trở nên xanh tím.
Nhìn cô chật vật như vậy, hắn cũng không có chút thương xót nào, hắn không nhìn cô nữa, đi ra ngoài, đi được hai bước, lại lui về phía sau vài bước, dừng lại bên giường, đưa tay ra nắm lấy cằm của cô, để mặt cô quay hẳn về phía hắn, sau đó hơi cúi người nghiêng mặt về tai cô.
Hắn cử động, ánh mắt trở nên sắc bén, khí tức ác liệt, áp sát mặt của Tần Chỉ Ái, mở miệng, từng chữ đều mang theo uy hiếp: "Nếu như cô thích sự phục vụ của tôi, cứ tiếp tục báo cho ông biết, tôi sẵn sàng phục vụ!"
"Có điều! Lương Đậu Khấu, chúng ta thỏa thuận với nhau trước, lần sau khẳng định sẽ không chỉ giống như ngày hôm nay, tôi có rất nhiều tư thế, nếu cô muốn thử thì cứ nói cho ông biết thử xem!"
Nói xong câu này, Cố Dư Sinh đóng sầm cửa lại, nghênh ngang rời đi.
-
Xe Cố Dư Sinh vừa biến mất trong sân, cửa phòng ngủ đã vang lên âm thanh sợ hãi của quản gia: "Tiểu thư, cô vẫn ổn chứ?"
Tần Chỉ Ái cực kỳ mệt mỏi, không muốn nói chuyện chút nào, nhưng quản gia lại gõ cửa: "Tôi có thể vào không tiểu thư?
Tần Chỉ Ái sợ quản gia thật sự đi vào, nhìn thấy dáng vẻ chật vật của mình, liền lên tiếng: "Tôi không sao, chỉ nghĩ đến một người.
"
Ngoài cửa im lặng một lúc lâu, quản gia mới nói tiếp: "Tiểu thư, thật xin lỗi, là Cố lão gia gặng hỏi tôi.
"
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...