Không cần biết Lâm Mặc dùng bao nhiêu sức, nhưng vẫn khiến thân thể của Tô Tình lắc lư hai cái, đầu càng cúi thấp xuống.
“Không nghe tao nói sao, tự mình đứng lên cho tao!” Lâm Mặc vừa nói vừa khom người túm tóc của Tô Tình, nâng mặt của cô lên: “Tao nhắc nhở mày, đừng có thách thức tính nhẫn nại của tao, chọc giận tao thì lát nữa mày cũng đừng mong còn mặt mũi ở đây!!”
Tô Tình bị kéo đầu lên đúng ngay hướng mà Tần Gia Ngôn vừa đi, đứng như cô dự đoán, người đàn ông kia nghe thấy tiếng chửi như vậy liền quay đầu nhìn lại, lúc này ánh mắt của hai người lại chạm vào nhau.
Tô Tình giống như hóa đá, cả người bất động.
Lâm Mặc còn đang không ngừng nhục mạ cô, cô cũng không nghe được chữ nào, sự trầm mặc cũa cô lại càng chọc Lâm Mặc tức hơn, khiến hắn càng ngày càng dừng sức nắm đầu cô, cô lại như chẳng cảm nhận được chút đau đớn nào, chỉ bình tĩnh nhìn Tần Gia Ngôn.
Đã từng, người đàn ông đã từng rất dịu dàng nhìn cô, lúc này lại bị cô biến thành một cái nhìn lạnh lùng chẳng có chút mảy may thương cảm nào.
TayTô Tình theo bản năng nắm chặt lại, đến nỗi bấm ra máu.
Lâm Mặc thấy cô như vậy lại càng tức giận hắn, hắn lúc này không để ý họ đang ở ngoài đường mà xung quanh lại đang có rất nhìn người đang nhìn hai người họ, lại giơ chân lên, đạp lên người Tô Tình lần nữa.
Tô Tình bị đạp nằm trên mặt đất, nhưng ánh mắt của cô vẫn như cũ, nhìn thẳng Tần Gia Ngôn.
Vẻ đẹp trai trên khuôn mặt người đàn ông lúc này lại bình tĩnh như nước, lúc Lâm Mặc đạp cô lần thứ hai, lông mi dài của hắn lại nhẹ nhàng chớp, giống như hắn hoàn toàn không quen biết cô vậy, lại thu tầm mắt, tư thế vững vàng, quay người đi đón xe.
Lâm Mặc lại dùng sức mạnh hơn, Tô Tình đau đến nỗi cả người run cầm cập, cô vẫn duy trì tư thế nhìn Tần Gia Ngôn như vậy, lẳng lặng mà nhìn chỗ Tần Gia Ngôn vừa đứng
Dư quang trong mắt cô lại nhìn thấy một chiếc xe đắt giá dừng ở ven đường, tài xế xuống xe, mở cửa, Tần Gia Ngôn ngồi vào xe, sau đó xe được khởi động, chạy đi.
Mãi đến khi không còn nghe thấy tiếng động cơ nữa, trong tim cô liền có một cảm giác nhói đau.
Cô biết mình không nên chờ mong bất cứ một cái gì, mà khi cô thật sự tận mắt nhìn thấy hắn rời đi khi cô bị Lâm Mặc đánh như vậy, như chuyện không có liên quan gì đến hắn, thật sự trong lòng cô cảm thấy rất khổ sở.
Hắn và cô thật sự là người dưng rồi.
.
.
Đôi mắt của Tô Tình chua xót lắm, nhưng cô lại nhẫn nhịn không muốn nước mắt của mình rơi xuống.
Điện thoại di động trong túi Lâm Mặc vang lên, tiếng nói của hắn lập tức trở nên dịu dàng, có thể thấy được người gọi tới chính là người yêu của hắn, có thể là người đó ngồi trong vàng son lộng lẫy chờ lâu cho nên gọi điện thoại hỏi hắn.
Lâm Mặc cúp máy, lại mắng Tô Tình hai câu, sau đó quay người rời đi.
Mỗi người đi ngang qua vàng son lộng lẫy đều nhìn qua cô một cái, cô giống như không cảm nhận được vậy, chỉ sững sờ nhìn hướng mà Tần Gia Ngôn vừa đi qua , lại nhìn lại bản thân mình một chút, mãi đến khi nhân viên khách sạn hỏi cô, cô mới từ từ bò dậy, bỏ qua đau đớn, bỏ qua sự quan tâm của người nhân viên kia mà từng bước từng bước từ từ đi đến ven đường.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...