Ép Yêu 100 Ngày (Mạnh Mẽ Yêu Nhau 100 Ngày)

Ngô Hạo nằm như chết rồi trên giường, thở hồng hộc một lúc lâu, mới từ từ mở mắt, ngồi dậy, đi về phía nhà vệ sinh.

Ngô Hạo cởi đồ trên người ra, nhìn qua vết thương trên vai trong gương, máu me đầm đìa, vô cùng thê thảm.

Có thể lát nữa phải đến bệnh viện băng bó lại rồi....

Ngô Hạo mở vòi sen, mở nước lạnh thật mạnh, nước hất lên mặt, cảm giác lạnh lẽo khiến cả người hắn tỉnh táo hơn một chút, hắn không tắt nước mà vẫn cứ để mặc những giọt nước lạnh lẽo rơi xuống, mở mắt ra, nhìn mình trong gương.

Hình dáng của người trong gương vẫn chính là hắn, nhưng hình như hắn không biết người trong gương là ai nữa rồi.

Hôm qua hắn đang ở phòng thẩm vấn, lúc hắn nói chuyện với Tưởng Tiêm Tiêm, suýt nữa nói ra bốn chữ: “Tự làm tự chịu.”

Lời còn chưa thốt ra khỏi miệng, hắn đã không nói nữa, vì hắn lại nghĩ đến chính mình.

Tưởng Tiêm Tiêm tự làm tự chịu, còn hắn thì sao? Không phải cũng tự làm tự chịu sao?


Thẳng thắn mà nói, cho đến khi hắn nhìn thấy Tưởng Tiêm Tiêm ngồi chồm hỗm trên mặt đất mà khóc đau khổ gần chết, hắn có chút thay đổi sắc mặt.

Tuy nhiên hắn một chút cũng không thay đổi được, bởi vì cơ bản cô ta không phải là Hứa Ôn Noãn, hắn dù có muốn dỗ dành nhưng những thứ đó không phải cô ta có thể có được.

Hắn thật sự muốn cùng Hứa Ôn Noãn bắt đầu lại từ đầu, vì vậy hắn sẽ dùng tay của Tưởng Tiêm Tiêm để bắt cóc Hứa Ôn Noãn, dùng khổ nhục kế để tranh thủ tình cũ 10 năm của hai người họ, cô tính tình bướng bỉnh, việc gì đã quyết là sẽ không thaay  đổi, vẫn sẽ kiên trì đến cùng, cho nên muốn cô động lòng, trước tiên phải trả một cái giá nào đó mới được.

Rõ ràng kế hoạch hắn bày ra là không chê vào đâu được, tại sao lại xuất hiện một Lục Bán Thành chứ?

Ngô Hạo thật sự chán ghét phải lựa chọn, nhưng cuộc sống này lại bắt hắn phải lựa chọn quá nhiều.

Lúc trước hắn vì tiền tài mà lợi dụng Tưởng Tiêm Tiêm, sau đó lại không muốn chia tay theo ý của HứaÔn Noãn, bây giờ hắn cứu cô, có thể thật sự quay lại không??

Lúc Ngô Hạo đang dãy dụa, điện thoại trong túi hắn lại vang lên.


Móc điện thoại ra, trên màn hình là số điện thoại bàn, hắn bắt máy, là y tá chăm sóc cho Hứa Ôn Noãn gọi đến, báo cho hắn  biết cô đã tỉnh lại.

Cúp máy, Ngô Hạo lên đứng yên trước bồn rửa tay một chút, sau đó rửa mặt lại lần nữa, mới ra khỏi nhà vệ sinh, thay quần áo, cầm chìa khóa xe, đi ra cửa.

Lúc đi ngang qua một trung tâm thương mại, Ngô Hạo lại quẹo vào mua một ít đồ bổ.

Lúc Ngô Hạo đến trước cửa phòng bệnh, Hứa Ôn Noãn đang đo nhiệt độ cơ thể.

Hắn gõ cửa hai lần, mang theo bao lớn túi nhỏ đi vào.

Hứa Ôn Noãn liếc nhìn hắn, không lên tiếng, tiếp tục trả lời câu hỏi của y tá.

Ngô Hạo cất từng loại thực phẩm vào tủ ngăn kéo, sau đó cầm nho mà Hứa Ôn Noãn thích ăn nhất đi vào nhà vệ sinh.

Ngô Hạo rửa sạch nho đi ra, y tá đã rời khỏi phòng bệnh.

Ngô Hạo đưa nho cho Hứa Ôn Noãn, cô không cầm lấy mà ngẩng đầu lên nhìn thẳng hắn: “Tối qua là anh cứu tôi sao?”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận