Ép Yêu 100 Ngày (Mạnh Mẽ Yêu Nhau 100 Ngày)

Đi đến bãi giữ xe dưới nhà đã là đúng 11 giờ khuya.

Lúc Lục Bán Thành đẩy cửa xuống xe, điện thoại của hắn lại chấn động, hắn cho là cô tiếp tục gửi tin nhắn cho hắn nên cũng không nhanh chóng xem mà khóa kỷ xe xong mới cất bước đi đến thang máy.

Lúc giơ tay lên bấm nút thang máy, Lục Bán Thành lấy điện thoại ra, vừa dùng bước vào thang máy.

Sau khi bấm tầng xong, Lục Bán Thành cúi đầu nhìn màn hình điện thoại di động.

Không phải Hứa Ôn Noãn gửi tin nhắn mà là Ngô Hạo.

“Bán thành, anh có rảnh không? Em muốn gặp anh một chút.”

Có thể là tin nhắn gửi lâu mà không được trả lời nên sau khi hắn đọc xong tin nhắn, lại có một tin mới được gửi tới: “Bán Thành, chuyện ba của Hứa Ôn Noãn anh có nghe chưa? Có thể giúp cô ấy một tay không?”

Cô cầu xin hắn không được nên muốn nhờ Ngô Hạo xin giúp sao?


Khóe môi Lục Bán Thành giật giật cười khẽ, vừa mới chuẩn bị giả vờ như không nhìn thấy tin nhắn của Ngô Hạo, cất điện thoại thì điện thoại lại run lên, vẫn là một tin nhắn của Ngô Hạo gửi tới: “Bán Thành, trước đây không phải anh có hứng thú với một hạng mục bên em sao? Anh giúp ba của Ôn Noãn đi, em sẽ giao hợp đồng đó lại cho anh, được không?

Không cần trả giá cứ như vậy mà chuyển nhượng sao? Thật là mạnh tay ha! Nhưng mà, chuyện hắn muốn giúp Hứa Ôn Noãn còn phải chờ Ngô Hạo lên tiếng sao?

Lục Bán Thành căm tức tắt nguồn điện thoại di động.

Cửa thang máy mở ra, Lục Bán Thành còn chưa cất bước ra ngoài đã nhìn thấy Hứa Ôn Noãn ngồi trên cầu thang giống như hôm qua hắn đi công tác về vậy.

Bị Ngô Hạo chọc tức rồi, giờ lại nhìn thấy Hứa Ôn Noãn, Lục Bán Thành lại càng tức giận, hắn không nhìn Hứa Ôn Noãn mà bước nhanh tới cửa, sau đó nhập mật khẩu, không để ý đến Hứa Ôn Noãn vội vội vàng vàng theo phía sau liền bước vào nhà, đóng cửa không chút lưu tình.

Tối qua Lục Bán Thành thức cả đêm, hắn không thèm để ý đến tiếng chuông cửa, liền đi vào phòng ngủ chính, tắm nước nóng, nằm trên giường.

Hắn trùm chăn kín đầu, không thèm đếm xỉa đến âm thanh ngoài cửa, nhắm mắt lại bắt đầu ngủ.


Không biết chuông cửa đã vang lên bao nhiêu là lần, cuối cùng cũng trở nên yên tĩnh.

Lục Bán Thành vốn nhắm mắt bình tĩnh lại bắt đầu lăn qua lăn lại liên tục, hắn nghe động tĩnh ngoài cửa một lúc lâu cũng không nghe thấy bất cứ tiếng động nào, liền đột nhiên ngồi dậy.

Rũ mi mắt, nhìn chằm chằm chăn đệm trong chốc lát, Lục Bán Thành liền vén chăn lên, mang dép lê đi đến trước cửa.

Nhìn qua mắt thần trên cửa, hắn không thấy bóng dáng của Hứa Ôn Noãn đâu hết.

Cô đi rồi?

Lục Bán Thành nhíu nhíu mày, do dự trong chốc lát lại mở cửa, còn chưa kịp nhìn ra ngoài, liền cảm nhận được một vật nặng dựa vào chân mình.

Thân thể của hắn cứng đờ, cúi đầu nhìn thấy Hứa Ôn Noãn ngồi dưới đất mềm nhũn, sắc mặt trắng bệch, dựa vào hai chân mình không nhúc nhích.

“Ôn Noãn!” Lục Bán Thành giật mình, hắn gọi khẽ, cô cũng không có chút phản ứng nào, nhìn thấy cô không có chút phản ứng, hắn liền ngồi xổm xuống, vỗ vỗ nhẹ khuôn mặt của cô.

Nóng đến đáng sợ.

Lục Bán Thành liền đứng dậy, cầm chìa khóa xe trên tủ giày, khom người ôm lấy Hứa Ôn Noãn, chẳng buồn thay đồ ngủ đã mang dép lê lao ra khỏi nhà, vọt vào thang máy, đi thẳng đến xe dưới lầu, đạp chân ga, vội vã lao về phía bệnh viện.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận