Ép Yêu 100 Ngày (Mạnh Mẽ Yêu Nhau 100 Ngày)

Lục Bán Thành cúi đầu nhìn túi giấy, như là gặp phải chuyện đáng mừng lắm vậy liền ngước mắt nhìn Hứa Ôn Noãn, mặc dù hắn đang kiềm nén lại tình cảm của mình nhưng vẫn có chút vui sướng, như đang hỏi: “Em cũng có đồ muốn tặng cho anh sao?”

Sắc mặt Hứa Ôn Noãn chưa hề động, không có ý gì muốn lên tiếng, chỉ nhấc túi giấy lên, ra hiệu Lục Bán Thành cầm.

Lục Bán Thành thấy cử động của cô liền nhận lấy, không chờ được liền mở túi ra, ngay sau đó lại có cảm giác như bị người khác hất cả chậu nước lạnh vào mặt, lại bất động đứng tại chỗ.

Trong túi giấy lại là một đống tiền mặt màu hồng.

Lục Bán Thành mím môi một hồi, trong mắt đã hiểu ý của cô. hắn vì sự chủ động khi cô đi đến trước mặt mình mà vui mừng như một chú cún con vẫy đuôi nhìn thấy chủ, lúc này những vui mừng đó đều tan thành mây khói. Hắn nhìn chằm chằm những tờ tiền kia một lúc lâu, mới nhìn Hứa Ôn Noãn.

Hứa Ôn Noãn vẫn không muốn nói chuyện với hắn, giống như không hề nhìn thấy đau khổ và lạc lõng trong ánh mắt hắn, mặt không có chút cảm xúc nào quay người muốn đi về phía phòng mình.


Cô đi được hai bước, cô lại như nghĩ đến chuyện gì, dừng bước, cô đưa lưng về phía hắn, không quay đầu lại, nhàn nhạt nói chuyện: “Đó là một trăm ngàn, tôi còn thiếu anh chín trăm ngàn.” Nói xong, cô liền nặng nề bước chân vào phòng.

Đầu ngón tay Lục Bán Thành cầm túi giấy mà run run, mãi đến khi trong nhà có tiếng cô đóng cửa phòng lại, hắn mới cúi đầu, liếc mắt nhìn tiền trong túi.

Nữa tháng, hắn cho rằng cuối cùng cô cũng chịu nói chuyện với hắn, nhưng cô chỉ trả tiền cho hắn…

.......

Cửa khóa trái, Hứa Ôn Noãn nhắm mắt lại, tựa trên cửa một hồi, sau đó cô mới lê thân thể mệt mỏi về phía giường.

Mới nằm xuống xong, tay cô lại đụng phải túi của mình, chợt nhớ ra trong lúc mình về nhà có mua que thử thai, liền quay đầu nhìn chằm chằm túi một lát, mới ngồi dậy lần nữa, lấy những que đã mua ra, sau đó nhét vào trong váy ngủ, một lần nữa ra khỏi phòng.


Cô coi như Lục Bán Thành đứng cạnh cửa sổ như  không tồn tại, liền đi thẳng vào nhà vệ sinh.

Đóng cửa, Hứa Ôn Noãn ngồi trên bồn cầu, hít sâu hai cái, sau đó mới ngồi xổm lên, lấy que thử thai bỏ trong túi váy ra, xé bao bì bên ngoài.

Chờ mấy phút sau mới có kết quả, Hứa Ôn Noãn không rời khỏi nhà vệ sinh mà trực tiếp cầm một cái que nhìn chằm chằm không chớp mắt.

Cô càng thấp thỏm, mãi đến cuối cùng nhìn thấy hai vạch thẳng hiện lên, cả người cô lại trở nên hoảng hốt. 
Gần đây công việc quá bận rộn, cô vẫn không để ý đến bản thân, nếu không phải lúc nãy Tần Chỉ Ái nói những chuyện như vậy khiến cô quên mất chuyện tối hôm đó cô và Lục Bán Thành phát sinh quan hệ hoàn toàn vẫn không có kinh cả tháng nay.

Thân thể cô, cô biết rõ nhất, Tiểu Ái không đánh thức cô, cô cũng không nghĩ đến những chuyện kia, cô còn chưa bao giờ nghĩ đến chuyện mình mang thai.

Không nghĩ tới, nhưng không có nghĩa là nó sẽ không xảy ra…

Hứa Ôn Noãn mím mím môi, hai mắt vô thần ngồi chồm hổm trên bồn cầu một lúc lâu mới đứng dậy, dấu tất cả những thứ vừa mang vào, đi ra khỏi nhà vệ sinh. 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận