Ép Yêu 100 Ngày (Mạnh Mẽ Yêu Nhau 100 Ngày)

Cô và người đó hình như chưa từng gặp nhau, sao người đó lại biết cô?

Tần Chỉ Ái có hơi kinh ngạc quay đầu nhìn Cố Dư Sinh.

Trọng thương mới khỏi, Cố Dư Sinh không thể uống rượu, chỉ có thể uống nước, hắn uống nửa ly nước xong không trả lời thắc mắc của Tần Chỉ Ái mà gật đầu với người đàn ông ngồi đối diện mình: “Vâng.”

Cố Dư Sinh thừa nhận như vậy, đừng nói là Tần Chỉ Ái tò mò, những người xung quanh cũng tò mò theo.

Người đàn ông ngồi đối diện Cố Dư Sinh bị những người kia tra hỏi, lúc này mới lên tiếng giải thích: “Lúc trước nhập ngũ không bao lâu, lúc chúng tôi tập bắn súng, chỉ có Cố đội trưởng là bắn tốt nhất, sau đó có lần tôi vô tình chạy bộ tập thể dục buổi sáng trên sân lại vô tình nhìn thấy hắn đang ở đó nghịch súng, liền hiếu kỳ liếc nhìn bia ngắm một cái, lúc đó trên hồng tâm lại có hai chữ Tiểu Ái. Chị dâu tên là Tần Chỉ Ái, tôi liền đoán đại thôi, không ngờ lại đoán trúng…”

Thì ra là như vậy… trong đáy mắt Tần Chỉ Ái có một vệt cười, nhìn về phía Cố Dư Sinh.

Cố Dư Sinh biết rõ cô đang nhìn hắn nhưng lại không nhìn cô, có thể là do bí mật nhỏ bị tiết lộ, khiến tai hắn có chút hồng.

Cơm no rượu say, mọi người cũng giải tán rồi.


Lúc sắp ly biệt, không thể tránh có chút thương cảm, trong miệng mọi người là những lời chúc phúc, cũng có vài chuyện cũ được nhắc lại.

“Lần này tôi về, chắc cũng không quay trở lại nữa, trọng trách bảo vệ đất nước, xin giao lại cho mọi người, chén rượu này, tôi mời mọi người!”

“Tôi nhớ kỹ trong nhóm chúng ta có 127 người, đây chỉ mới là một bắt đầu, nếu có thể, tôi hy vọng cả đời này tôi cũng không cần phải bắn một viên đạn nào nữa.”

“Tôi không mơ ước gì lớn lao, chỉ hy vọng sang năm tôi có thể ăn cùng mọi người một bữa cơm.”

Rõ ràng là những lời nói thuần khiết nhất, nhưng sao Tần Chỉ Ái có thể hiểu thành có rất nhiều người đang phải trả giá cho hạnh phúc của họ chứ?

Đúng là vẫn còn một khắc đó.

Từ lúc ngồi xuống, Cố Dư Sinh vẫn luôn có tư thái lười biếng bỗng nhiên đứng lên, bưng ly nước giơ một vòng sau đó dùng nước thay rượu, uống sạch.

Đợi đến khi tất cả mọi người để rượu xuống, mới có người mở miệng, để Cố Dư Sinh nói câu sau cuối.


Cố Dư Sinh trầm tư một lúc lâu, tất cả mọi người cho là hắn không nói gì nữa, nhưng cuối cùng hắn lại nói: “Cầu chúc cho tất cả mọi người có thể còn sống, trở về quê cũ.”

Sống sót… hai chữ đơn giản, nhưng khiến tất cả mọi người trong nhà ăn trầm mặc.

Nghề này của bọn họ, đằng sau những chiến thắng chính là sinh mệnh, là máu tươi.

Sống sót, đối với bọn họ mà nói chính là giấc mơ xa xỉ nhất.

Cố Dư Sinh vốn đã cao ngất, còn giơ tay làm một nghi thức quân đội đầy mạnh mẽ.

Sau đó, toàn bộ mọi người trong nhà ăn đều đứng lên làm nghi thức chào như vậy.

Cánh tay Cố Dư Sinh hạ xuống, cũng không nói thêm gì nữa, liền kéo tay Tần Chỉ Ái ra khỏi nhà ăn.

Hắn lên xe, Tần Chỉ Ái liếc mắt nhìn Cố Dư Sinh, hắn nhìn thẳng phía trước, không có dấu hiệu nào muốn quay đầu.

Xe từ từ rời khỏi quân doanh một khoảng, Tần Chỉ Ái không nhịn được quay đầu lại, những câu nói vừa rồi trong nhà ăn lại vang lên bên tai cô lần nữa.

Trong đầu cô bỗng nhiên hiện lên một câu nói: “Những năm tháng tốt đẹp ở phía trước, chúc anh hạnh phúc.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận