Ép Yêu 100 Ngày (Mạnh Mẽ Yêu Nhau 100 Ngày)

“Những hình này là con…”

Cũng chẳng chờ Tần Chỉ Ái giải thích, Cố lão gia đã kiên quyết mở miệng cắt ngang cô, ngữ khí hung ác hơn một chút: “Cô trả lời cho tôi biết, người trong hình rốt cuộc có phải là cô hay không?”

Những tấm hình này là hình chưa chỉnh sửa, chủ yếu toàn là hình ảnh khuôn mặt cô chứ không phải là Lương Đậu Khấu.

Mà Cố lão gia lại lấy được những tấm ảnh toàn là khuôn mặt của cô.

Tần Chỉ Ái cuối cùng cũng phải nói: “Là con.”

Cố lão gia nghe thấy hai chữ này xong, lúc tiếng nỏi của cô kết thúc, nhìn chằm chằm đôi mắt của cô, sau đó lại hỏi: “Lúc trước khi Tiểu Khấu bệnh xuất ngoại, có phải người giả dạng làm con bé có phải cũng là cô không?”

Tần Chỉ Ái gật đầu: “Vâng.”

“Video kia cũng là do cô cố ý quay lại sao?” Cố lão gia vừa nói vừa liếc mắt ra hiệu với má Trương.


Má Trương hiểu ý của ông, cầm điện thoại di động, bấm màn hình mấy lần, sau đó đưa tới trước mặt Tần Chỉ Ái.

.......

Trong video chính là Chu Tịnh và Lương Đậu Khấu.

Lương Đậu Khấu hình như hơi mệt mỏi, sắc mặt tái nhợt, ôm gối, phờ phạc ngồi trên ghế chơi điện thoại di động.

Qua mấy giây, cô bỗng nhiên ngẩng đầu lên, liếc Chu Tịnh đang phiền chuyện kịch bản, nói: “Rót dùm mình một cốc nước.”

“Ừ.” Chu Tịnh trả lời một tiếng, để kịch bản xuống đi ra ngoài.

Qua khoảng một phút, cô bưng một cốc thủy tinh đứng trước sofa, nhẹ nhàng đặt cốc trước mặt Lương Đậu Khấu.

Lương Đậu Khấu tiếp tục bấm điện thoại một lát, mới ngồi dậy lấy ly nước trên bàn, tùy tiện ném điện thoại vể phía sofa, liền chỉ vào chiếc túi Chanel bên cạnh Chu Tịnh: “Đưa túi cho mình.”

Chu Tịnh đưa túi cho Lương Đậu Khấu xong, sau đó Lương Đậu Khấu loại mở dây kéo, tìm bên trong túi một lát, sau đó lấy ra một chai thuốc màu trắng, vặn nắp đổ thuốc ra tay.

“Cậu bệnh hả?” Động tác cầm kịch bản của Chu Tịnh hơi dừng lại một chút, quay lại hỏi.

“Không có.” Lương Đậu Khấu lắc lắc đầu, đưa thuốc lên miệng uống vào, cầm nước nuốt xuống.

“Không có? Cậu đang khỏe như vậy sao lại uống thuốc chứ?” Chu Tịnh vừa nói vừa cầm chai thuốc trên bàn, cô nhìn chằm chằm liền quay đầu nhỏ giọng hỏi: “Thuốc tránh thai? Cậu vẫn đang uống thuốc tránh thai?”


Lương Đậu Khấu không nói gì, để ly nước xuống bàn, qua một lát lại nhẹ nhàng gật một cái, “Ừ” một tiếng.

Lương Đậu Khấu trong video lại mở miệng: “Tớ không muốn mang thai đứa con của hắn.”

Chu Tịnh hỏi: “Tại sao?”

Lương Đậu Khấu nói: “Chẳng tại sao cả, bởi vì tớ không thích hắn. Chính xác mà nói khi hắn chạm vào người tớ, tớ thấy rất chán ghét, tớ quấn quít với hắn nhiều năm như vậy còn phải gả cho hắn, cậu cho rằng tớ vì cái gì? Vì yêu hắn chắc? Ha ha, bớt giỡn đi, tớ vì tập đoàn Cố thị, mà hắn lại là chỗ dựa mạnh mẽ nhất của tớ, từ đầu đến cuối tớ không muốn Cố Dư Sinh, mà là vị trí Cố phu nhân.

Hai người trong video trầm mặc một hồi, Lương Đậu Khấu đã mở miệng: “Không phải cậu cũng không biết tớ, tớ chỉ có hứng thú với sự nghiệp mà thôi.”

“Kỳ thật tớ chưa từng muốn thân mật với hắn, tớ đến công ty tìm hắn cũng được, ở trước mặt hắn giả vờ hiền lành cũng được, chỉ là đóng phim mà thôi.”

“………”

Tiếp đó lại là một chuỗi những thứ Lương Đậu Khấu nói rất dài, mãi đến khi video này kết thúc, Tần Chỉ Ái mới nhìn thấy thời gian được quay trên video.

Khi đó là gần khoảng thời gian còn mấy ngày nữa là Lương Đậu Khấu và cô phải đổi lại thân phận.


Mà người trong video này thật sự không phải là cô...

Tần Chỉ Ái nhíu mày, cô nhớ trước khi mình rời đi, là Cố Dư Sinh hẹn cô ở nhà ăn tối nhưng đến gần sáng hắn mới về, cả người là lạ, sau đó cũng không nói chuyện với cô, không đưa nhẫn cưới cho cô, nhẫn cưới lúc đó lại bị hắn ném ra ngoài cửa sổ...

Lúc đó cô cho rằng hắn phát hiện cô uống thuốc tránh thai nên mới tức giận đến như vậy.

Chẳng trách lúc đó hắn lại nói những câu mà cô không hiểu.

Làm nửa ngày, thì ra là vì video này…

Có điều chỉ trong vòng một phút, Tần Chỉ Ái đã hiểu hết mọi chuyện rồi…

Thì ra là lúc đó chuyện của cô và Cố Dư Sinh có tiến triển tốt bị Chu Tịnh biết nói cho Lương Đậu Khấu nghe.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận