Ép Yêu 100 Ngày (Mạnh Mẽ Yêu Nhau 100 Ngày)

Đến khi tiếng xe ngoài cửa sổ tắt máy, Tần Chỉ Ái mới mở mắt ra, nhìn chằm chằm trần nhà trong vài giây, lặng lẽ vén chăn lên, để chân trần đi đến bên cửa sổ.

Cách cửa sổ, cô còn có thể nhìn thấy Cố Dư Sinh từ trong nhà đi ra, còn đóng cửa lại, có thể hắn sợ lão gia vào nhà sẽ cãi vã to tiếng làm cô thức giấc, liền nói chuyện với ông ngay trong vườn.

Vì là kính cách âm nên cô cũng không thể nào nghe rõ bọn họ nói gì dưới lầu, nhưng Tần Chỉ Ái có thể nhìn thấy biểu hiện của Cố lão gia rất tức giận, thậm chí còn giơ gậy lên với Cố Dư Sinh.

Có điều như vậy còn may, Cố lão gia cũng không xuống tay, chỉ là giơ giơ hai lần, lại chống gậy xuống đất.

Tần Chỉ Ái do dự một lúc, lại mở cửa sổ ra.

Tiếng hai người nói chuyện rất rõ ràng.


“Dư Sinh, con thật sụ làm cho ta quá thất vọng rồi, thật là quá hồ đồ, con có biết không?Chuyện kết hôn quan trọng như vậy, sao con lại không nói với ta một tiếng chứ, cứ yên lặng như vậy đi đăng ký?”

“Con có biết không tối qua lúc lão Lương đến nói cho ta biết những chuyện này ta thật sự rất lúng túng, mất mặt chết đi được!! Con nói xem sau này ta làm sao có thể đối mặt với lão Lương nữa đây?”

“Tiểu Khấu là một cô bé tốt như vậy con còn không muốn, lại tùy tiện tìm người lung tung về nhà, trong mắt con có còn coi ta là ông nội nữa không hả?”

Cố Dư Sinh vẫn im lặng để mặc cho Cố lão gia mắng lúc này lại bỗng nhiên ngẩng đầu lên, cắt ngang lời Cố lão gia: “Cô ấy không phải là người mà con chọn lung tung, cô ấy là người con yêu! Hơn nữa, con không hề hồ đồ, cả đời này con chưa từng yêu ai nhiều đến như vậy!”

Cố Dư Sinh phản bác càng khiến cho sắc mặt của Cố lão gia khó coi hơn: “Ngược lại ta rất muốn nhìn thấy xem người phụ nữ thế nào mà lại có thể khiến con mê đắm như vậy!”

Nói xong Cố lão gia đi về phía cửa nhà, Cố Dư Sinh giơ tay lên, cản ông: “Cô ấy ngủ rồi, hon nữa hiện tại bây giờ cô ấy đang mang thai, hôm qua bác sĩ đến kiểm tra, nói là thai nhi không ổn định cho lắm, vì vậy tốt nhất ông đừng làm cô ấy lo lắng, nếu không rất dễ sảy thai.”


Thật là, người đàn ông này, có phải không nói quá lên thì anh ấy sẽ không vui không?

Tần Chỉ Ái giơ tay lên, sờ sờ Đậu Phộng Nhỏ còn rất khỏe mạnh, trong lòng không nhịn được nhổ nước bọt hai cái.

Có lẽ những lời đó của Cố Dư Sinh thật sự có tác dụng khiến Cố lão gia cũng không dám vào nhà: “Dư Sinh, con nói cho ông biết, có phải con bé đó dựa vào đứa trẻ mà buộc con phải cưới nó không?”

“Dư Sinh, loại phụ nữ có thủ đoạn thấp kém này, đâu phải con không biết, sau lại còn mắc mưu chứ? Những người này chỉ cần có thể gả cho con, thủ đoạn thấp hèn gì cũng có thể sử dụng a!”

“Đứa bé trong bụng nó, chắc gì đã là của con? Sao con lại có thể tùy tiện kết hôn với nó như vậy?”

“Chuyện đã đến nước này, chúng ta nhất định phải có lời giải thích với Lương gia, như vậy, vầy đi, ta và con nói với Lão Lương, vì con bé kia có thai với con nên con bất đắc dĩ mới phải cưới con bé ấy, sau khi nó sinh con ra, nếu xét nghiệm ADN đúng là con của con thì giữ đứa bé lại, để con nhỏ đó rời đi, còn không phải của con thì cả hai mẹ con cùng cút!”

“Không được!” Cố Dư Sinh dứt khoác: “Hoặc là con và cô ấy ở trong Cố gia, hoặc là con và cô ấy cùng rời khỏi Cố gia, không có con đường khác!” 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận