Ép Yêu 100 Ngày (Mạnh Mẽ Yêu Nhau 100 Ngày)

Cố Dư Sinh theo bản năng bước về phía Tần Chỉ Ái một bước, sau đó hắn cũng cảm giác được tay của Cố lão gia từ từ buông tay của hắn.

Tim Cố Dư Sinh run lên, cả người giống như bị chụp hình vậy, chân không nhấc lên nổi.

Cố lão gia lầm bầm lúc lúc lâu cũng không nghe thấy tiếng Cố Dư Sinh đáp lại, ông thở ngày càng nặng nề, thậm chí thở không nổi.

Má Trương ở bên cạnh nhìn thấy đau lòng đến đỏ cả mắt: “Thiếu gia, cậu đồng ý với Cố lão gia đi, dù chỉ là nói dối thì van xin cậu, thiếu gia! Thiếu gia! Thiếu gia!”

Chỉ một chữ ‘được’ đơn giản nhưng Cố Dư Sinh cảm thấy nó giống như một chiếc xương cá sắc bén vậy, kẹt trong cổ họng của hắn, mặc dù hắn cố gắng thế nào cũng không phun ra được, đầu ngón tay vừa nắm tay của Tần Chỉ Ái lúc nãy xong bây giờ lại cực kỳ run, trên tay còn hơi ấm của cô, nhưng hắn lại cảm thấy lạnh lẽo đến rối tinh rối mù, hắn mở miệng nhiều lần nhưng cũng không nói ra nổi chữ “được” kia, mà lại tiến đến sát tai ông, nói: “Ông, chờ ông tỉnh lại, chúng ta lại bàn tiếp chuyện này.”

“Lão gia, thiếu gia nói khi ngài tỉnh dậy sẽ cùng ngài nói chuyện, ngài có nghe được không? Lão gia?” má Trương vội vàng nói.

Ý thức của Cố lão gia mơ mơ hồ hồ, hầu như không nghe thấy những gì họ nói, trong miệng cứ lặp đi lặp lại: “Dư Sinh. Tiểu Khấu, Tiểu Khấu… Dư Sinh?” lại hôn mê.


.....

Thang máy đến lầu một thì mở ra, Tần Chỉ Ái cầm túi, lúc đi ra khỏi thang máy, ngẩng lên lại nhìn thấy Lương Đậu Khấu đang lo lắng vội vã vào thang máy.

Hầu như đúng lúc đó Lương Đậu Khấu lại để ý đến cô, bước chân của cô ta bỗng nhiên dừng lại, đáy mắt nhìn cô đầy bất ngờ.

Tần Chỉ Ái cũng dừng bước.

Hai người nhìn nhau một lúc, Tần Chỉ Ái mới hồi phục lại tinh thần, bước nhanh ra khỏi thang máy.

Lúc Tần Chỉ Ái đi ngang qua Lương Đậu Khấu, đi về đại sảnh của bệnh viện được năm mét, Lương Đậu Khấu mới phản ứng lại, đột nhiên quay đầu, nhìn về phía bóng lưng của Tần Chỉ Ái: “Đứng lại!”

Tần Chỉ Ái chần chừ một chút, vẫn bước ra ngoài.


“Tôi nói cô đứng lại cô có nghe thấy không?” Lương Đậu Khấu lại mở miệng, trong đại sảnh đã khuya không một bóng người, âm thanh trở nên lớn đến chói tai.

Cô vừa nói vừa quay người đuổi theo Tần Chỉ Ái.

Lúc Tần Chỉ Ái sắp đi đến cửa lớn của phòng cấp cứu, Lương Đậu Khấu đã bắt được tay của cô: “Sao cô lại ở đây?”


Lương Đậu Khấu không đợi Tần Chỉ Ái trả lời, liền nói ra suy đoán của mình: “Cô đến đây tìm Cố Dư Sinh đúng không?”

Cô dùng trăm phương ngàn kế như vậy, nhưng tại sao vẫn không thể đuổi con bé này rời xa Cố Dư Sinh?

Hai ngày trước cô nhìn thấy Cố Dư Sinh đứng dưới lầu nhà cô ta, liền để Chu Tịnh tung tin với giới truyền thông về việc hết hôn của cô và Cố Dư Sinh, cô ta cho rằng Tần Chỉ Ái nhìn thấy tin này chỉ có thể trốn ở một góc nào đó mà đau lòng.

Không ngờ sau khi quay phim xong, biết được Cố lão gia nằm viện, sốt ruột bận bịu chạy tới, lại đụng phải con bé này!

Lương Đậu Khấu đè nén lửa giận đạ bao lâu nay, giờ liền bắn ra: “Cố lão gia bị bệnh liên quan gì đến cô? Cô có tư cách gì mà đến đây?”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận