Ép Yêu 100 Ngày (Mạnh Mẽ Yêu Nhau 100 Ngày)

Tim hắn giống như bị đâm một dao, không có từ ngữ nào có thể hình dung được cảm giác của hắn lúc đó đau đớn như thế nào.

Hắn không cúp máy của Ngô Hạo, cầm điện thoại di động đứng ngốc một
lúc lâu, liền báo cáo lên cấp trên, liều mạng trở về Bắc Kinh.

Không phải không nghĩ tới người con gái mà hắn yêu sẽ gặp một người đàn ông tốt hơn hắn, thậm chí là dựng vợ gả chồng.

Mà khi hắn phong trần mòn mỏi trở lại Bắc Kinh, dứng dưới ký túc xá
trường đại học của cô, đợi đến nửa đêm, thật sự nhìn thấy cô xuống một
chiếc xe sang trọng, lúc này toàn bộ thế giới của hắn mới thật sự sụp
đổ.

Đêm đó hắn lên máy bay trở lại quân doanh.

Khi về ký túc xá, hắn trốn trong nhà vệ sinh, hút hết điếu thuốc này
đến điếu thuốc khác, trong lòng quyết tâm cắt đứt tình cảm với cô xong,
tâm tình vẫn ngột ngạt đến không thể chịu đựng nổi, đường đường là nam
nhi thân dài tám thước lại giống như một cô gái, ngồi xổm trong nhà vệ
sinh không một bóng người che mặt khóc, khóc như chưa bao giờ được khóc.


Đêm đó, thành phố X động đất, sáng sớm ngày thứ hai, hắn liền lên đường đi cứu viện.

Kỳ thật nhiệm vụ này chẳng là gì so với những nhiệm vụ trước, nhưng có thể ngày đó tinh thần của hắn thật sự không tốt.

Lúc cứu hai mẹ còn trong một tòa nhà ở lầu một, người mẹ bị thương
khá nghiêm trọng, có thể là biết mình không thể sống nổi nên để Cố Dư
Sinh cứu con gái của bà ấy trước, cô bé kia tên là Tần Ngải, lúc cô bé
đó đã được Cố Dư Sinh cứu, mẹ của cô bé đó giống như trút được gánh nặng vậy, ngất đi nhưng trong miệng vẫn lẩm bẩm gọi tên của con gái.

Lúc hắn quay lại cứu người mẹ, còn chưa kịp hành động, liền nghi thấy người mẹ la hét gọi: “TầnNgải, Tần Ngải, Tần Ngải…”

Hắn nghe vào tai lại biến thành: “Tần Chỉ Ái, Tần Chỉ Ái, Tần Chỉ Ái…”

Đang nguy hiểm như vậy hắn lại thất thần.

Dư chấn bùng lên, run chuyển nhà cửa, có một khối đá lớn đập xuống.

Tần Dương ở bên ngoài la to: “Cố đội trưởng! Cố đội trưởng!”

Hắn hoàn hồn, không hề do dự liền bảo vệ người mẹ không biết có còn khả năng sống sót không kia.


Khi tỉnh lại, thế giới liền thay đổi… Tần Chỉ Ái lại giống như chưa
từng tồn tại trong sinh mệnh của hắn, hắn quên không còn một chút ký ức
nào.

Đầu ngón tay bỏng, hắn mới tỉnh lại từ trong hồi ức, nhìn về thế giới thật.

Hắn dập thức, ném vào một thùng rác, sau đó lại tìm một điếu khác, châm lửa.

Hắn hút chậm rì rì, phun ra những vòng khói đẹp đẽ, tiếp tục nhìn chằm chằm cửa sổ phòng Tần Chỉ Ái.

Không bao lâu, trên cửa sổ có bóng người.

Đầu ngón tay Cố Dư Sinh khẽ run lên, chỉ một cái liếc mắt hắn liền
nhận ra đó là cô, dù biết cô sẽ không biết hắn ở dưới lầu, nhưng trong
lòng vẫn có chút vui sướng.

Vui vẻ còn chưa được bao lâu, còn chưa lan tràn hết trái tim hắn, hắn liền tinh tường nhìn thấy trên cửa sổ còn có một bóng người khác.

Dáng cao cao, tóc ngăn ngắn, hiển nhiên là đàn ông.

Cố Dư Sinh giống như bị điểm huyệt, mỗi tế bào toàn thân, mỗi một lỗ chân lông đều trở nên bất động.

Trong lồng ngực vừa có một vui sướng nhàn nhạt giờ lại bị một luồng lạnh lẽo thay thế.

Một lúc lâu sau, não của hắn mới có ý thức lại, hắn mới hoảng hốt ý thức được, đó là người mà cô đã viết trong thư.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận