Cố Dư Sinh rót rượu đến gần ly, mới ngừng lại, hắn tùy ý đặt bình rượu sang một bên trên bàn, ngẩng đầu, nhìn phía Tương Tiêm Tiêm ở trước mặt: "Thật sự muốn cô ấy xin lỗi sao?"
Tương Tiêm Tiêm ỷ vào anh trai mình mà ngang ngược hoành hành ở trong trường học, đối mặt với câu hỏi của Cố Dư Sinh, hất lên cằm nhỏ, "Ừ" một tiếng, dáng vẻ như tuyệt đối phải nhận được lời xin lỗi từ Tần Chỉ Ái.
Cố Dư Sinh khẽ gật đầu, giây tiếp theo quay đầu, mở miệng nói với Tần Chỉ Ái, bởi vì đang ngậm điếu thuốc, nên lời nói trong miệng hắn tuy có chút không rõ ràng, nhưng cũng đủ để cho mọi người ở trong phòng nghe rõ: "Vậy thì xin lỗi cho cô ta đi."
Lời Cố Dư Sinh nói, khiến cho Hứa Ôn lập tức hồi thần trố mắt nhìn: "Vì sao lại muốn Tiểu Ái xin lỗi chứ, người sai cũng đâu phải là Tiểu Ái......"
Ngô Hạo thật sự thích Hứa Ôn, đối với Tần Chỉ Ái có liên quan cũng có chiếu cố ba phần: "Anh Sinh......"
"Câm miệng!" Cố Dư Sinh hơi nghiêng đầu, thấp giọng nói với Ngô Hạo và Hứa Ôn một câu, rồi sau đó nói lại với Tần Chỉ Ái một lần nữa: "Đi xin lỗi."
Lúc Tương Tiêm Tiêm muốn Tần Chỉ Ái xin lỗi, ngoại trừ Tần Chỉ Ái có chút phẫn nộ, thì không có cảm xúc gì quá lớn.
Chỉ là lúc này, Cố Dư Sinh không nói hai lời rót cho cô một ly rượu, rồi bảo cô đi xin lỗi...... Nam sinh cô thích lại bảo cô đi xin lỗi người khác.
Tần Chỉ Ái chưa từng hy vọng xa vời rằng Cố Dư Sinh sẽ đứng ra bảo vệ cho cô, nhưng điều khiến cô không nghĩ tới chính là Cố Dư Sinh lại là người bỏ đá xuống giếng.
Cô bị Tương Tiêm Tiêm cào đau như vậy, lại không khóc, nhưng khi nghe thấy hắn nói ba chữ "Đi xin lỗi" này, hốc mắt lại bỗng dưng phiếm hồng.
Cố Dư Sinh ngày đó, tuy rằng còn rất trẻ, nhưng khi hắn lặp lại lời lần thứ hai, thì quanh người hắn đều tràn ngập khí thế thịnh khí lăng nhân (cả vú lấp miệng em).
Tuy Tần Chỉ Ái rất bướng, nhưng đêm đó cô lại bị khí thế của Cố Dư Sinh doạ sợ, cả người không khống chế được mà giơ ly rượu về phía Tương Tiêm Tiêm.
Cô còn chưa kịp mở miệng nói chuyện, thì bỗng nhiên Cố Dư Sinh đứng ở bên người cô liền nắm cổ tay cô, khẽ dùng sức, hất ly rượu, lên trên mặt Tương Tiêm Tiêm.
Một tiếng hét từ miệng Tương Tiêm Tiêm vang lên, cả người Tần Chỉ Ái còn chưa kịp hồi thần sau hành động đột ngột đó, thì cô đã bị Cố Dư Sinh kéo về phía sau một cái.
Sau đó cô nhìn thấy Cố Dư Sinh ngồi xuống một cái ghế dựa, đầu hất về phía anh trai của Tương Tiêm Tiêm nói: "Đi đi, không cần phải xin lỗi lại, cậu thấy lời giải thích này của tôi, có đủ thành ý hay không!"
Suy nghĩ của Cố Dư Sinh quá khó hiểu, một giây trước tất cả mọi người đều tưởng rằng hắn muốn Tần Chỉ Ái xin lỗi, nhưng giây tiếp theo lại vi Tần Chỉ Ái mà động tay, cả đám người trên ghế lô đều sửng sốt khoảng chừng hai phút, chậm chạp suy nghĩ, giúp anh trai Tương Tiêm Tiêm, hay giúp Cố Dư Sinh, phân ra hai phía, chia ra.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...