Ép Yêu 100 Ngày (Mạnh Mẽ Yêu Nhau 100 Ngày)

Cố Dư Sinh đã dặn dò Tiểu Vương và Lục Bán Thành không được nói chuyện hắn nằm viện cho ông biết và hai người họ xử lý chuyện ở công ty nên giờ phút này hắn chỉ nằm trong bệnh viện một mình không có ai ở bên cạnh hắn.

Tối hôm qua lúc Tần Chỉ Ái đến hắn vẫn còn đang phải truyền nước biển, từ lú truyền dịch đến giờ hắn vẫn ngủ rất yên ổn.

Tần Chỉ Ái giúp hắn đắp chăn, ngồi trong phòng bệnh một chút, liền đi ra ngoài mua đồ ăn sáng, sau khi trở lại đến mười giờ Cố Dư Sinh mới tỉnh lại.

Bữa sáng đã nguội từ lâu, cũng may lúc Tiểu Vương đến đây có mang theo một ít cháo.

Có thể là do bị thương, khẩu vị của Cố Dư Sinh không tốt, ăn chưa được ba miếng đã nằm nhoài trên giường bệnh bảo Tiểu Vương báo cáo công việc.

Y tá lại đến truyền nước biển cho hắn.

Tiểu Vương báo cáo công tác một hồi, đa số là những chuyện của Cố thị, Tần Chỉ Ái ngồi yên trên ghế salon không làm phiền bọn họ.

Sau khi nói xong chính sự, Tiểu Vương mới hỏi thăm Tần Chỉ Ái: “Thư ký Tần có khỏe hơn chút nào không?”


“Khỏe hơn nhiều rồi.” Tần Chỉ Ái để di động xuống, cười yếu ớt với Tiểu Vương: “Cảm ơn.”

“Những người kia thật quá đáng, lại làm ra những chuyện khốn kiếp như vậy.” Tiểu Vương giận dữ mắng hai câu, lại tò mò hỏi Tần Chỉ Ái: “Thư ký Tần sao bọn chúng lại bắt cóc cô? Cô đắc tội với ai sao?”

Cố Dư Sinh vẫn nhắm mắt, lúc nghe câu hỏi này của Tiểu Vương lại mở mắt ra, nhìn về phía Tần Chỉ Ái.

Tần Chỉ Ái lắc lắc đầu: “Không có a.”

“Vậy lúc bọn chúng bắt cóc cô có nói gì không?” lần này không phải Tiểu Vương mà là Cố Dư Sinh vẫn luôn trầm mặc lên tiếng: “Chẳng hạn như vì tiền hay muốn uy hiếp cô làm gì không?”

Tần Chỉ Ái nghiêng đầu nhớ lại một lúc, sau đó lại lắc đầu: “Không.”

“Vậy thì kỳ lạ thật, không vì tiền, cũng không muốn uy hiếp cô, bọn họ có bệnh sao?” Tần Chỉ Ái không nhịn được nói.

Nghe xong Cố Dư Sinh liền lóe lên một chuyện, nhìn Tần Chỉ Ái: “Thư ký Tần.”


“Dạ?” Tần Chỉ Ái nghiêng đầu nhìn vào ánh mắt của Cố Dư Sinh.

“Đối diện bệnh viện có bán hạt dẻ, cô đi mua một chút đi.”

Cố Dư Sinh vừa nói ra, Tiểu Vương liền từ trên ghế salon đứng lên: “Cố tổng, thư ký Tần còn chưa khỏe, tôi đi cho…”

Tần Chỉ Ái còn chưa nói hết, tầm mắt của Cố Dư Sinh đã quét tới người hắn, sau đó Tiểu Vương liền vỗ trán một cái, nói với Tần Chỉ Ái: “Thư ký Tần, cô đi được không? Tôi chợt nhớ tới tôi còn có việc quan trọng chưa báo cáo với Cố tổng!”

......

Tiểu Vương nhìn thấy ánh mắt của Cố Dư Sinh liền biết hắn đang muốn đẩy cô ra ngoài để nói chuyện riêng với mình.

Vì vậy sau khi Tần Chỉ Ái ra khỏi phòng một thời gian, hắn liền đi đến cửa sổ, không nhìn thấy bóng người của Tần Chỉ Ái rồi mới quay người, mở miệng: “Cố tổng.”

“Ừ…” Cố Dư Sinh nhàn nhạt đáp, sau đó hỏi: “Công an điều tra thế nào rồi?”

“Điều tra ra rồi, mấy người đó thấy thư ký Tần xinh đẹp nên nổi lòng tham thôi.”

“A”, Cố Dư Sinh khẽ gật đầu một cái, sau một lát lại nói: “Cậu tra lai lịch của mấy người kia, tra luôn xem gần đây nhất họ có tiếp xúc với ai không.” 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận