Ép Yêu 100 Ngày (Mạnh Mẽ Yêu Nhau 100 Ngày)

Quả Quả  mấp máy môi, không nghe theo.

Chuông điện thoại ở trong thư phòng vẫn reo hết sức chói tai.

Lục Bán Thành phỏng chừng như bị kích thích, bỗng nhiên vươn tay, lướt một cái trên màn hình, nhận nghe điện thoại, sau đó liền nắm cổ tay Quả Quả, đưa điện thoại di động bên tai cô.

"Lục Bán Thành?" Cùng với bên đầu di động truyền đến tiếng Hứa Ôn, Quả Quả  cảm giác rõ, đầu ngón tay Lục Bán Thành cầm lấy cổ tay mình run run một hồi, cô theo bản năng quay đầu, đối diện ánh mắt lại Lục Bán Thành.

Người đàn ông không lên tiếng, quay lại nhìn mắt cô, biểu hiện cầu xin.

Ở trong trí nhớ của Quả Quả, nội tâm Lục Bán Thành kỳ thật rất cao ngạo, rất ít cầu người, nhưng từ khi chân hắn tàn phế, bởi vì cô gái kia, mà luôn luôn năm lần bảy lượt cầu xin cô... Quả Quả  dời tầm mắt, nghe bên đầu kia lại truyền đến giọng Hứa Ôn, làm sao cũng không mở miệng được.

Đầu ngón tay Lục Bán Thành nắm cổ tay cô, khẽ dùng sức.


Quả Quả  theo bản năng nhìn sang Lục Bán Thành, người đàn ông mấp máy môi với cô, không ra tiếnng, nhưng cô có thể theo hình dạng môi mấp máy mà đọc được lời hắn muốn nói: "Quả Quả, cầu xin em."

Quả Quả  dùng lực cắn răng, nuốt nuốt nước miếng một cái, Lục Bán Thành lại dùng môi mấp máy nói "Cầu xin em, anh thật sự không có cách nào khác" khi đó, đáy mắt cô đỏ lên, sau đó liền nói với đầu bên di động, thỏa hiệp lên tiếng: “Cô khỏe."

Cùng với giọng Quả Quả  vang lên, đầu bên kia Hứa Ôn rơi vào an tĩnh.

"Cô là Hứa tiểu thư sao? Tôi là Quả Quả."

"Cô, cô khoẻ, tôi, tôi tìm Lục, Lục Bán Thành... Hắn, hắn có ở đây không?"

Quả Quả  theo bản năng nhìn về phía Lục Bán Thành, người đàn ông nghe thấy lời Hứa Ôn lắp bắp, không có nửa ý thay đổi, không ngập ngừng gật gật đầu với cô, ý bảo cô dựa theo cách hắn nói mà làm.

"Anh Bán thành sao? Anh ấy đang tắm..." Quả Quả  dùng lực giữ chặt bàn học, ngữ khí ung dung trả lời.


Lời của cô còn chưa nói xong, thì trong điện thoại liền truyền đến một tiếng "Cạch".

"Này? Hứa tiểu thư? Này?" Quả Quả  lo lắng Hứa Ôn xảy ra chuyện, gọi tên lặp lại nhiều lần, nhưng đều không thấy trả lời, ngay lúc cô nhìn sang Lục Bán Thành, hỏi thăm kế tiếp nên làm gì, thì Lục Bán Thành đang ngồi trên xe lăn, bỗng nhiên theo trong tay cô lấy di động, chấm đứt cuộc gọi, sau đó gọi sang cho Hứa Ôn.

Điện thoại vang vài tiếng, lại bị cắt ngang.

Cô từ chối không nghe điện thoại của hắn... Lục Bán Thành cử động, duy trì trạng thái bất động một hồi lâu, sau đó mới từ từ lấy di động ở bên tai ra, để trên bàn làm việc, sau đó lại ngẩng đầu, hờ hừng cười với Quả Quả, giống như chuyện vừa rồi chưa hề xảy ra, giọng điệu dịu dàng mở miệng nói: "Quả Quả, đã khuya rồi, đi ngủ sớm một chút đi."

"Anh Bán Thành..." Quả Quả  lo lắng lên tiếng.

Lục Bán Thành cười cười: "Con gái mà ngủ trễ là không tốt, ngoan, mau đi ngủ đi."

Đáy mắt Quả Quả  đau xót, rốt cuộc cũng nói không nên lời, xoay người, đi ra ngoài cửa thư phòng, lúc đóng cửa, cô liếc mặt nhìn vào trong phòng một cái, bắt gặp rõ ràng, tay Lục Bán Thành, đang dùng lực cầm cái chân tàn phế của mình.

Quả Quả  giơ tay lên, lau lộn xộn nước mặt đang chảy ở trên mặt, vội vã đóng cửa lại.

Cô tựa vào ở trên ván cửa, đứng đó một lúc lâu, nghe thấy trong thư phòng lờ mờ truyền đến tiếng bật lửa, quá một thoáng, truyền đến tiếng ho sặc sụa của Lục Bán Thành.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận