Ép Khô Nam Phụ

Editor: Dương Gia Uy Vũ

"Dung Tự..." Mộc Khanh Khanh mang vẻ mặt mong đợi, thật cẩn thận nhẹ giọng gọi người đàn ông đang ngồi xem báo trên sô pha, nhưng người đàn ông vẫn nhàn nhã bình tĩnh như cũ.

Dung Tự ngẩng đầu, chuyển tầm mắt từ tờ báo tài chính kinh tế trên tay đến trên người Mộc Khanh Khanh, sau đó hắn chỉ cau mày mà không nói câu nào, "...". Trong đôi mắt hờ hững quạnh quẽ kia của Dung Tự rõ ràng vẫn là cảm xúc lạnh nhạt thường thấy, nhưng sự bất mãn và cảnh cáo trong đó vẫn dễ dàng truyền đến Mộc Khanh Khanh.

Cảm thấy hơi nao nao, cô đã trải qua sự trừng phạt cực kỳ bi thảm không thể nói thành lời nào đó, cho nên Mộc Khanh Khanh rất nhanh đã tỉnh ngộ, khóe miệng run rẩy khó kìm nén nhưng cô vẫn ngoan ngoãn sửa miệng, "Chồng ơi..."

Bộ dạng ngoan ngoãn không phản kháng này của cô dừng trong mắt Dung Tự, ý định muốn kéo cô vào trong lòng ngực chà đạp nháy mắt đã tràn ngập tâm trí hắn, mà Dung Tự không biết thu liễm và kiềm chế cũng lập tức làm như vậy.

"A --! Anh làm gì vậy! Đừng cởi quần em mà!!" Đột nhiên bị túm vào một lòng ngực cứng rắn, Mộc Khanh Khanh kêu lên sợ hãi bắt đầu giãy giụa trong ngực Dung Tự, cô cũng không muốn cái quần phụ nữ nhà lành mình đã hao hết tâm tư tìm được để phòng sói bị xé nát...


"Hừm!" Dung Tự hừ lạnh một tiếng, đôi mắt u ám không có ý tốt, "Đương nhiên là sử dụng quyền lợi cơ bản nhất của một người chồng rồi!"

Nghe xong lời lẽ chính đáng này, Mộc Khanh Khanh còn đang giãy giụa lần cuối bất đắc dĩ nghĩ, sau khi trọng sinh anh cũng chưa từng coi em là vợ mà...

"Ách... Anh mà làm thêm vài lần nữa sẽ mang thai đó... Ừm, sau đó, anh hiểu mà..." Mấy ngày nay Dung Tự vẫn luôn quấn lấy cô làm tình, mọi lúc mọi nơi đều có thể động dục không hề báo trước, hơn nữa mỗi lần làm cũng chưa bao giờ sử dụng biện pháp an toàn, nếu lỡ như trúng đạn rồi, lấy quan hệ "Bạn tình" xấu hổ hiện tại của hai người mà nói, sẽ rất khó xử lý.

Dung Tự dừng động tác của mình lại, hai đùi hữu lực giam cầm thân thể Mộc Khanh Khanh, đôi tay còn ái muội hoạt động trên quần lót ren của cô, tựa như không chút để ý mở miệng nói: "Mang thai? Sau đó thì sao?"

"Sau đó... Sau đó chúng ta sẽ không thể ly, ly hôn được..." Thanh âm của Mộc Khanh Khanh càng ngày càng thấp, vừa ấm ức vừa u oán.

Truyện chỉ đăng duy nhất trên Wattpad @DuongGiaUyVu

Dung Tự vốn dĩ đã chuẩn bị trực tiếp thao cô tới ngất xỉu để cô bớt suy nghĩ lung tung đi, nhưng sau khi nghe ra được sự ấm ức và u oán trong đó, ngón tay đang khiêu khích bên cạnh cửa huyệt cũng dừng động tác, sau khi bừng tỉnh đại ngộ lại mang theo vài phần vui sướng khó nhận thấy.

Đứng dưới góc độ của cô suy tư một chút, Dung Tự rất nhanh đã hiểu ra ý nghĩ trong lòng cô.

Một người đàn ông, lại còn có thân phận người chồng, vào một ngày nào đó bất thình lình muốn giết chết vợ mình, người vợ thật vất vả mới thoát khỏi ma trảo sao có thể nguyện ý ở lại chứ? Đương nhiên là muốn chạy đi càng xa càng tốt, ly hôn, chạy trốn, biến mất...

"Đột nhiên tôi không muốn ly hôn nữa." Không màng vẻ mặt kinh hỉ hoặc nên nói là kinh ngạc của Mộc Khanh Khanh, Dung Tự vừa hạ lưu cọ xát hoa huy*t đã dần rỉ nước của Mộc Khanh Khanh, vừa ra vẻ đạo mạo nói: "Đương nhiên, tạm thời tôi sẽ không giết em."


Nhìn vẻ mặt kiêu căng cao lãnh của Dung Tự, Mộc Khanh Khanh yên lặng trợn trắng mắt trong lòng, nhưng trên khuôn mặt nhỏ hơi phiếm hồng vẫn ra vẻ thật cẩn thận lại khó có thể tin, "Sao, sao đột nhiên lại..."

"Đột nhiên cái gì? Em cho rằng tôi đã tha thứ cho em?" Dung Tự không khách khí cắm ngón tay vào trong hoa huy*t ướt át, đâm thọc mị thịt kia đến mức tận cùng, "Chỉ là tôi muốn dùng thân thể của em để bồi thường cho tôi mà thôi, thẳng đến một ngày em phản bội tôi, hoặc là tôi phản bội..., Không phải, là đến một ngày tôi vứt bỏ em mới thôi."

Dung Tự đem một ngón tay khác cắm vào miệng nhỏ phía trên của Mộc Khanh Khanh, đồng thời phía dưới cũng dùng ngón tay thao huyệt, cái lưỡi mềm mại phía trên cũng bị đùa bỡn, "Việc duy nhất em cần phải làm chính là ngoan ngoãn nghe lời tôi, không cần nghĩ đến chuyện phản kháng làm gì... Cho nên sau này em phải nhớ kỹ, lúc tôi muốn thao em, em sẽ phải mở hai chân trần trụi ra, làm dâm dịch chảy đầy tiểu huyệt em, nghênh đón côn th*t lớn duy nhất cả đời này của em..."

Mộc Khanh Khanh nức nở nhíu mày, hai tròng mắt trong trẻo hoang mang không thôi, tỏ vẻ khó hiểu vì sao hắn lại muốn tha thứ cho cô?

Dung Tự hiểu ý tứ cô muốn biểu đạt, nhẹ nhàng cười một tiếng, hiển nhiên là không có ý định trả lời sự hoang mang của cô, ngón tay mang theo nước dịch tìm được bộ ngực trắng nõn của cô, nước bọt càng nhiễm đầu v* đã đứng thẳng lên đến tỏa sáng.

"Ưm a... Đừng, đừng ưm... Em muốn, muốn a a..." Ngón tay chôn trong cơ thể vẫn luôn ác ý trêu chọc cô, mỗi một lần đều nhẹ nhàng lướt qua điểm mẫn cảm của cô, kích thích thân thể nhạy cảm run rẩy từng đợt.


Dung Tự cũng sắp nhịn không nổi nữa, vì muốn chuẩn bị không gian cho côn th*t của mình, hắn rút ngón tay đang vùi trong tiểu huyệt Mộc Khanh Khanh ra, ngón tay ướt đẫm dính dính tất cả đều là dâm dịch cô sản xuất ra do động tình, lấp lánh tỏa sáng, có chút thô bạo nhét vào cánh môi hồng hào tươi đẹp ướt át của cô, "Ăn ngon không? Hương vị thế nào? Là ngọt ngấy hay là tanh tưởi đây?

Mộc Khanh Khanh vô lực giãy giụa chỉ có thể yên lặng chịu đựng trò đùa ác ý của Dung Tự, cái lưỡi mềm mại nhẹ đảo qua ngón tay thường xuyên làm bậy của hắn, "Ô a... Rất ngọt ưm a... Rất tanh... Vừa, vừa tanh vừa ngọt..."

Bởi vì trong miệng có tồn tại dị vật, thanh âm của Mộc Khanh Khanh có chút mơ hồ không rõ, so với tiếng nói trong trẻo thường ngày lại thêm vài phần mềm mại khả ái, nhưng điều này cũng không gây trở ngại đến việc Dung Tự lý giải ý tứ của cô, thật ra phải nói là quyến rũ sẽ càng hợp lý hơn.

Đúng! Tiểu tao hóa này chính là đang quyến rũ hắn! Vẫn luôn đang quyến rũ hắn! Trước khi trọng sinh quyến rũ mình cưới phải độc phụ rắn rết là cô, sau khi trọng sinh lại quyến rũ hắn mềm lòng với cô hết lần này đến lần khác, vướng bận vì cô, vì cô phản bội lựa chọn của chính mỉnh, vì cô mà ghen tuông nhàm chán...

Hắn không biết bắt đầu từ khi nào chính mình đã xem cô như Khanh Khanh của mình.

Có lẽ ngay từ lần đầu tiên hắn nhớ lại ký ức về Đường Kỳ Dung, có lẽ là khi hắn càn rỡ tự an ủi khi nhìn ảnh giường chiếu của hai người, có lẽ là lúc nhìn thấy một mặt khác sinh động thú vị của cô mà hắn không biết, có lẽ là chỉ vừa mới đây, có lẽ là ngay hiện tại, nhưng vẫn có thể khẳng định một điều, hiện giờ hắn đã coi cô như người yêu của mình, coi cô như vợ của mình, cũng đặt chính mình vào vị trí người chồng... Cho nên, hắn mới nguyện ý muốn làm nhiều chuyện như vậy!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui