Editor: Dương Gia Uy Vũ
🍍🍍🍍🍍🍍🍍🍍🍍🍍🍍🍍🍍🍍
Thời gian thong thả trôi qua, không thấy một chút hoảng hốt hay vội vàng gì.
Lễ cập kê của Mộc Khanh Khanh qua đi, hai nhà Mộc phủ và Mặc phủ thông qua thương nghị định ra hôn kỳ của cô và Mặc Nam Sơn, Mộc Khanh Khanh chính thức trưởng thành trở thành một tiểu cô nương tiến vào trạng thái đợi gả. Giống như những cô gái chờ gả khác, cả ngày cô cũng đại môn không ra nhị môn không mở, thanh nhàn qua ngày trong viện của mình.
Đối với việc chuẩn bị hôn lễ, thân là thiên kim tiểu thư kiều quý yếu ớt của phủ Thừa tướng, tất nhiên không cần cô phải nhọc lòng. Huống chi, cả ngày mỗi thời mỗi khắc cô đều bị một bình dấm chua di động quấn quít không rời…
Nhưng vốn dĩ cô có rất nhiều chuyện khác muốn chuẩn bị, đáng tiếc lại có Mộc Dung này tồn tại nên cô hoàn toàn biến thành một người rảnh rỗi.
Chẳng hạn như ——
Vì đảm bảo cuộc sống đầy đủ cho hai người sau khi bỏ trốn, cô trộm thu giữ không ít tài vật, đáng tiếc sau khi bị Mộc Dung phát hiện, sắc mặt hắn nhàn nhạt nhưng bên tai lại ửng đỏ.
“Mộc Dung chỉ muốn tự mình chăm sóc tiểu thư.”
Vừa nghe được những lời này, cô hơi ngu ngơ, lúc phản ứng lại, ý cười làm thế nào cũng không ngăn được, tất nhiên cũng không tiếp tục chuẩn bị tiền tài nữa.
Lại chẳng hạn như ——
Một ngày nọ cô nằm ở trên giường, nhíu mày trầm tư, tự hỏi phải làm thế nào để mẫu thân và cha không lo lắng sầu khổ khi mình đào hôn đây? Nghĩ tới nghĩ lui, nhưng vẫn không có được kế hoạch thích hợp, nhưng bộ dạng mày ủ mặt ê này lại bị Mộc Dung mới vừa bước vào phòng nhìn thấy.
“Có chuyện gì phiền lòng sao?” Bàn tay Mộc Dung dời xuống, như muốn vuốt phẳng cái chau mày của cô, rồi lại bởi vì duyên cớ không rõ nào đó mà buông xuống.
Cô lười biếng duỗi tay đòi hắn ôm một cái, rúc vào đầu vai hắn, “Chúng ta bỏ trốn rồi, mẫu thân và cha phải làm sao bây giờ? Ta chính là một chút cũng không muốn làm bọn họ khó chịu…"
Mộc Dung vì muốn an ủi mà động tác vuốt ve phần lưng cô rất cứng đờ mất tự nhiên, nhưng mở miệng nói lại bình tĩnh tự nhiên khác thường: “Thật ra ta có một chủ ý, chỉ là nếu làm vậy sẽ hơi có lỗi với Mặc công tử.”
“Chỉ cần có thể làm mẫu thân và cha an tâm, như thế nào cũng được. Mau nói ta nghe một chút!”
Thanh âm của Mộc Dung mang theo vẻ ngầm sung sướng khi tâm tư được thực hiện: “Trước tiên tiểu thư viết một bức thư, ngày thứ hai thì sai người nói cho Tướng gia và phu nhân…”
“…” Mộc Dung đột nhiên trở nên phúc hắc khiến cô càng thêm khó có thể cự tuyệt.
Lại lại chẳng hạn như ——
Buổi tối sau khi tắm gội xong, cô nương nhờ ánh nến vàng nhạt, cầm bản đồ viết viết vẽ vẽ, muốn tìm một lộ tuyến hoàn mỹ.
“Tiểu thư… Nên nghỉ ngơi thôi.” Đôi mắt Mộc Dung mang theo nguy hiểm u ám quen thuộc.
Vì thân thể có hơi túng dục quá độ cùng với hạnh phúc tương lai của hai người mà suy xét, cô quyết đoán cự tuyệt: “Đêm nay không làm, ta có chuyện quan trọng phải làm.”
“Hửm? Cái này ta đã chuẩn bị rồi, ven đường có…”
Tại sao kế hoạch lộ tuyến của hắn càng hợp lý hơn so với của cô vậy?
Tóm lại, dưới sự bổ sung của đối tượng bỏ trốn toàn năng, cuộc sống đợi gả của cô quả thực cũng không quá thanh nhàn.
…
Mặc kệ là chờ mong hay là không muốn, ngày mà Mộc Khanh Khanh mặc vào một thân giá y đỏ như lửa vẫn theo thời gian cất bước mà đến.
Vấn một đầu tóc đen như mực lên, đầu đội mũ phượng, thân khoác khăn quàng vai, điểm tô môi, kẻ mày đẹp, dặm má hồng.
Mười dặm hồng trang, muôn người đều đổ xô ra đường.
Mộc Khanh Khanh đội hỉ khăn đỏ thẫm, ngồi trên kiệu tám người khiêng, thật sự không còn tinh lực để tinh tế trải nghiệm cảm giác vui sướng thấp thỏm khi làm tân nương, cảm giác mảnh liệt khó chịu giữa hai chân khiến cô hoài nghi liệu sau khi hạ kiệu chính mình có thể bước đi bình thường hay không.
Bên tai vang lên tiếng nhạc vui tươi ầm ĩ không ngừng, cô lại nhớ tới lời Mộc Dung vẫn luôn lặp lại bên tai cô tối hôm qua.
“Sẽ có… Nhất định sẽ có.”
Tối hôm qua chìm đắm trong cao trào, ý thức bồi hồi mơ hồ khiến cô không có sức lực suy nghĩ về những lời hắn nói này, hôm nay cô mới hiểu rõ ràng: Nhất định sẽ có một hôn lễ chỉ thuộc về hắn và cô.
Trong lòng nghĩ đến Mộc Dung vẫn còn đang ở Mộc phủ, một đường đi này cũng nhanh hơn rất nhiều.
Sau khi kiệu hoa dừng lại, màn kiệu được vén lên, cô được một người nắm ra khỏi kiệu hoa, một tiếng thì thầm êm tai ôn nhã quen thuộc. “Khanh Khanh.”
Là Mặc Nam Sơn, không nghe ra vui sướng kích động, chỉ có dịu dàng triền miên như ngày thường. Một hôn lễ tựa như nước chảy thành sông có thể khiến người ta dễ dàng xóa đi hưng phấn nên có.
Một nam nhân ôn nhuận như ngọc, thật sự có thể trải qua được một tình yêu lâu dài bình đạm không gợn sóng như vậy hay sao?
Không thể phủ nhận, đối với tiểu thanh mai của mình, không thể nghi ngờ là y vẫn có tình yêu.
Hai đứa trẻ vô tư, có giao tình từ lúc tóc để chỏm, động tâm ngây thơ mờ mịt thời niên thiêu cùng với ảo tưởng đối với người khác phái đều ký thác trên một người duy nhất.. Khi vẫn chưa hiểu rõ ý nghĩa của hai chữ “Thê tử”, y đã được mọi người nói rằng nàng ấy là thê tử của y. Câu khẳng định chân thật này được khắc sâu trong lòng khiến y chưa bao giờ dùng tâm tư chân thật để suy nghĩ sâu hơn về nàng ấy, cũng chưa bao giờ suy đoán trong lòng của nàng ấy thật sự đang nghĩ gì.
Đây là giả dối đến chân thật cỡ nào! Phủ định đến khẳng định bao nhiêu chứ!
Y sẽ yêu nữ nhân Tả Nhược Vân nhiệt tình như lửa kia là chuyện hết sức bình thường, không nói ở nguyên thế giới Mộc Khanh Khanh đã sớm qua đời, cho dù nàng ấy vẫn còn khỏe mạnh sống trên đời, tương kính như tân nhạt nhẽo khách khí đã định sẵn chính là kết cục của hai người, còn Tả Nhược Vân, vẫn sẽ trở thành ngọn lửa khiến y nắm chặt không buông kia.
“Nhất bái thiên địa ——”
Thiên địa làm chứng, nguyện trên đời thật sự sẽ có tình nhân cuối cùng thành thân thuộc.
“Nhị bái cao đường ——”
Cha mẹ ở trên, mong song thân thông cảm cho hành vi bất hiếu của Khanh Khanh.
“Phu thê ——”
Nghe nói, bệnh Tây Thi nổi danh hoàng thành lúc đang hành lễ bái đường lại một lần nữa yếu ớt ngất xỉu.
Đêm động phòng hoa chúc, nến long phượng đỏ rực nhiệt tình thiêu đốt. Ồn ào náo động ban ngày qua đi, trong tân phòng lại trầm tĩnh đến đáng sợ.
Mặc Nam Sơn cố gắng mở hai mắt mình ra, mí mắt nặng nề vô lực, trên cổ đau đớn bén nhọn, nơi yết hầu khó có thể phát ra tiếng… Đầu óc vẫn hơi mơ mơ màng màng, nỗ lực muốn phân tích xem hiện giờ đang có chuyện gì xảy ra.
Trong tầm mắt đều là màu đỏ rực…
Đại hôn… Đêm động phòng…
Trí nhớ của y gián đoạn ngay lúc bước vào cửa phòng, y bị người khác đánh hôn mê?
Nhẹ nhàng lắc lắc phần đầu hơi nặng nề vô lực, muốn cử động những nơi khác trên thân nhưng căn bản không có biện pháp nào.
Một loạt tiếng rên rỉ giao hoan kịch liệt đột nhiên truyền vào trong tai y, tiếng kêu dâm đãng nhiễm tình dục hỗn loạn, hai thân ảnh quấn quýt si mê bên nhau cách một bức bình phong bị Mặc Nam Sơn thu hết vào đáy mắt. Chỉ là thanh âm kia… Mặc dù có một giọng hơi kiều mị, một giọng khác lại thô kệch khàn đặc, nhưng hai thanh âm rõ ràng đều là giọng nam.
“Ưm a… Sướng quá… Ngươi cắm thật lợi hại! Cắm, cắm tới rồi…”
“Mông lại vểnh cao lên cho lão tử! Nhanh lên! Tiểu tao cẩu!”
“Ưm a… Lỗ hậu của... tiểu tao cẩu… bị làm cho sướng quá… A a…”
“Bị nam nhân cắm cũng có thể sướng như vậy! Thật dâm dãng!”
…
Đây, đây là hai nam nhân đang…
Đại não Mặc Nam Sơn hoảng hốt mê mang một trận, đều là nam, sao có thể cá nước thân mật được? Lỗ hậu… Sao có thể!
Bị suy đoán nào đó của mình dọa đến, Mặc Nam Sơn thở hốc vì kinh ngạc, công tử phủ thượng thư gia giáo cực nghiêm, căn chính miêu hồng, chưa bao giờ nghe qua thấy qua trên đời này lại có loại hành vi giao hoan dơ bẩn như vậy!
Thân thể va chạm phát ra thanh âm, tiếng nước phụt phụt, tiếng rên rỉ phóng đãng vô sỉ, tiếng mắng thô tục không chịu nổi… Mặc Nam Sơn cố gắng muốn bỏ qua các loại âm thanh dâm uế không ngừng cuồn cuộn bên tai, lại không có một chút hiệu quả.
Càng đáng sợ hơn chính là, vậy mà y lại phát hiện chính mình chậm rãi… Cương cứng! Còn theo tiết tấu thọc vào rút ra của hai nam tử xa lạ kia mà co rụt hậu huyệt của chính mình…
Đêm động phòng hoa chúc của y, còn rất dài.
Bầu trời hơi tảng sáng, bóng đem mông lung vẫn chưa hoàn toàn rút đi, mấy ngôi sao ít ỏi vẫn treo trên màn trời còn mang màu mực.
Trong Tướng phủ, đèn đuốc sáng trưng, bao phủ một mảnh tối tăm nặng nề.
“Tướng công… Mặc Nam Sơn kia lại dám… Hắn để Khanh nhi của chúng ta, Tướng phủ của chúng ta ở chỗ nào chứ!” Tất nhiên là Mộc thị đã tức giận tới vô cùng, đôi tay gắt gao nắm chặt một bức thư khẩn cấp, lời nói tràn đầy phẫn nộ và ủ dột ra khỏi miệng lại trở nên lộn xộn.
Tướng gia luôn buồn vui không hiện trên mặt hiện giờ cũng trở nên lạnh lẽo, lạnh lùng ra lệnh cho hắc y nhân đang nửa quỳ trên mặt đất: “Mặc phủ! Tra!”
Phủ thượng thư.
Một thân ảnh màu đen lặng yên không tiếng động lẻn vào trong, một khắc sau, bóng đen lại giống như quỷ mị thoắt ẩn thoắt hiện biến mất lần nữa.
Phủ thừa tướng.
“Bẩm, lời số bảy đã nói quả thật không thể nghi ngờ.”
Một câu, bảy chữ. Hoàn toàn khiến lửa giận của Mộc Tướng gia và Mộc thị bùng lên, vì bản thân mình không biết nhìn người lỡ mất hạnh phúc cả đời của con gái mà tức giận, vì tên tiểu nhân nhãi ranh dơ bẩn ghê tởm kia mà tức giận…
Mộc Tướng gia hít sâu một hơi, âm trầm tức giận không thèm che dấu, khí thế bức người, “Tiểu thư đã rời khỏi Mặc phủ?”
“Dạ, Mặc phủ vẫn không có ai phát hiện.”
Sắc mặt Mộc Tướng gia vẫn luôn u ám rốt cuộc cũng hơi dịu lại, “Tìm cơ hội truyền ám lệnh cho số bảy, trước khi Mặc phủ xuống đài, bảo hắn mang theo tiểu thư ra bên ngoài thư giản cho tốt đi.”
Nghe được lời này, Mộc thị khẽ nhíu mày, “Chỉ là một tên tử sĩ, sao hắn có thể chăm sóc tốt cho Khanh Nhi được? Đêm qua sợ là Khanh Nhi…”
“Chăm sóc không tốt cũng phải chăm sóc! Khanh Nhi thân là một tân nương, cả Mặc phủ lần Mộc phủ đều tuyệt đối không thể ở lại được.”
…
Trên con đường nào đó ở vùng ngoại ô hoàng thành, một chiếc xe ngựa bình thường nhàn nhã đi tới.
Vẻ mặt của mã phu đánh xe vô cùng ngưng trọng, mày nhíu chặt chưa từng buông lỏng, nhịn rồi lại nhịn, cuối cùng là hạ quyết tâm nhẹ giọng hỏi với vào trong: “Tiểu thư?”
“Ừ?” Âm cuối lười nhác, thanh âm kiều mị mềm mại.
Động tác đánh xe hơi tạm dừng, chỉ thấy mã phu kia trực tiếp ngừng xe ở ven đường, cả người không kiêng nể gì mà chui vào trong xe chủ nhân.
Hai người mắt to trừng mắt nhỏ, một người định giả ngây giả dại lừa dối cho qua, một người trong lòng khó chịu lại không có dũng khí mở miệng chất vấn.
Hai người ngồi trong xe không hẹn mà cùng lựa chọn im lặng đúng là Mộc Khanh Khanh và Mộc Dung đang cùng nhau bỏ trốn.
Mộc Khanh Khanh: “Mộc Dung chàng ——”
Mộc Dung: “Tiểu thư nàng ——”
Kiều kiều trừng mắt nhìn Mộc Dung đang muốn cướp lời mình một cái, Mộc Khanh Khanh bĩu môi nói: “Không cho phép chàng hỏi ta tại sao lại tàn nhẫn như vậy với Mặc Nam Sơn, bổn tiểu thư cự tuyệt trả lời.”
“Không phải chuyện này…” Trong lòng Mộc Dung tức giận, trên mặt cũng không tự giác u oán đi vài phần.
Mộc Khanh Khanh nhướng mày, có chút nghi hoặc, “Còn chuyện gì nữa đâu chứ.” Một đôi mắt ngập nước tràn đầy vô tội, “Hôm qua sau khi ta cố ý ngất xỉu, chàng vẫn luôn canh giữ bên người ta mà, ta tuyệt đối không có làm bất cứ chuyện gì có lỗi với chàng.”
“…Đoạn tụ.” Hai chữ này từ trong miệng Mộc Dung nghiến răng phát ra.
Mộc Khanh Khanh bừng tỉnh đại ngộ, “Chàng thật sự có hứng thú với phương diện này à? Chẳng lẽ bổn tiểu thư không đút no chàng ưm ——”
“Dừng… Đừng mà… Xe ngựa ưm ha…”
“Đừng liếm… Không được ư… Mộc Dung a a…”
“Ha a… Ta sai rồi ưm… Chàng đừng, đừng hút ưm ưm…”
“…”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...