Nhà họ Võ ở chung theo chế độ tam đại đồng đường, nhưng thực tế vẫn chia làm hai gia đình, ở trên hai mảnh đất liền kề nhau nhưng dùng chung một phòng khách lớn, gọi là sảnh chính.
Nếu không có việc gì quan trọng, thì mỗi nhà đều có cuộc sống của riêng mình, không ai can thiệp ai.
Biết được điều này, Ngọc thoải mái hơn hẳn, từ giờ cô không cần phải ăn cơm với thím Thanh, hoặc nhìn khuôn mặt lúc nào cũng rình mình như hổ đói của Tùng nữa.
Đến tối, Ngọc ra ngoài xích đu ở bên vườn cam của bà Diệp để đọc sách cho yên tĩnh.
Gió trong vườn thổi nhẹ, làm tung bay vạt váy của cô.
Ngọc đang chăm chú để ghi lại bài học trong hai hôm nghỉ, không để ý đến nhiều đến chuyện xung quanh.
Đột nhiên, cô cảm thấy cả người rét run như bị ánh mắt độc địa nào đó dõi theo chằm chằm.
Tiếng bước chân tiến đến ngày càng gần, càng gần.
Bàn tay từ chỗ tối vươn ra, muốn sờ lên bờ vai cô.
Ngọc phát giác rất nhanh, bèn tránh sang một bên, đứng thẳng dậy:
– Anh muốn làm gì?
Đối diện với cô là khuôn mặt tươi cười và đôi mắt cong cong của Tùng.
Có thể nói, thừa hưởng gen của nhà họ Võ, Tùng cũng không quá khó coi, nếu không muốn nói là khá đẹp trai, đạo mạo.
Hắn ta hoàn toàn không có vẻ ngoài trông giống mấy kẻ ăn chơi ngồi rồi và đam mê tửu sắc.
Nhưng đôi mắt của Tùng thì Ngọc để ý rất kỹ, mỗi lần Tùng nhìn mình, cô đều thấy hắn ta giống như một con rắn độc đang chờ vồ mồi.
Tùng hơi xấu hổ khi Ngọc thể hiện rõ sự đề phòng mới mình.
Hắn ta giơ hai tay ngang vai, tỏ vẻ vô hại:
– Em đừng có giật mình thế.
Anh đi ngang qua vườn thì thấy một cô gái đang ngồi đọc sách ở đây, bị cuốn hút vì vẻ ngoài điềm tĩnh của cô ấy nên mới mạo muội lại gần mà thôi.
Em đang đọc sách gì vậy?
– Sách chuyên ngành.
– Ngọc đáp lại một cách xa cách.
– Anh thì không có nhiều kiến thức chuyên ngành lắm.
Chuyện hôm nọ, thực lòng xin lỗi em…
Ngọc không nén được sự tò mỏ hỏi ngược lại:
– Xin lỗi tôi, chúng ta còn chưa nói chuyện được câu nào, anh đâu cần xin lỗi tôi làm gì?
– Ở đây không có ai khác em đừng giấu giếm nữa.
Chuyện hôn ước từ xưa đến nay đều chỉ là lời hứa của cha mẹ làm con cái khổ sở.
Anh biết em không thích anh trai anh, mà muốn gả cho một người đàn ông ưu tú hơn, người có thể bảo vệ em, lo lắng cho em chu toàn cơ.
Đáng ra anh đã lên kế hoạch thật tốt để có thể lấy em, nhưng bác Diệp ra tay nhanh gọn quá.
Anh chỉ là con cháu trong nhà, cho nên không còn cách nào khác cả.
Ngọc há hốc miệng nghe những lời cực kỳ thâm tình của chàng trai.
Hắn ta không chỉ nói suông, mà còn nhìn cô bằng ánh mắt chan chứa sự ngưỡng mộ.
Gai ốc toàn thân Ngọc nổi lên, cô muốn chửi cho hắn im miệng lại thì lại nghe Tùng nói tiếp:
– Anh vừa nhìn thấy em đã yêu thích.
Anh trai anh là người tàn phế, cả đời chỉ có ngồi trên xe lăn, không xứng với em được.
Anh nhìn em phải lấy người không yêu, chịu đựng tủi nhục hầu hạ người đó mà lòng cực kỳ đau.
Ngọc, em chờ anh một vài tháng, anh sẽ tìm cách để hai người ly hôn, rồi chúng ta có thể đến với nhau, có được không?
– Cậu bị điên rồi hả? – Ngọc không nhịn được nữa lên tiếng, làm Tùng sửng sốt.
– Theo bối phận cậu phải gọi tôi là chị dâu.
Tôi là vợ của anh trai cậu, từ trước đến nay chưa từng liếc mắt đưa tình với cậu lần nào.
Cậu không sợ làm ảnh hưởng đến danh tiếng, bôi gio trát trấu vào mặt mũi nhà họ Võ thì cũng phải biết tôi là người nghiêm ngắn, không để ai phải chê cười nhân cách của mình chứ?
Ngọc tức giận cầm cuốn sách đang để trên xích đu lên, quay lưng bỏ đi.
Mới được vài bước, Tùng đã tiến lên khóa chặt tay cô:
– Em không cần phải che giấu nữa.
Dì Xuân nói em yêu anh, muốn gả cho anh.
Dù cho em có là vợ hay vị hôn thê của Nguyên thì anh cũng cướp được.
Nó chỉ là một đứa què, nó thỏa mãn được em hả?
Ngọc xoay mạnh người, đối diện với đôi mắt điên cuồng của Tùng.
Cô nhân lúc hắn ta không để ý, lên gối đánh thẳng vào “bên dưới” của gã đàn ông.
Tùng ngay lập tức buông tay ôm lấy của quý của mình kêu gào thảm thiết.
– Con khốn! Mày muốn chết hả?
Ngọc cười hắn ta với vẻ khinh bỉ:
– Sao hả? Lộ mặt rồi, không còn vẻ tình ý sâu nặng nữa rồi? Cậu nghe cho rõ đây, Võ Nguyên là người đàn ông tôi chọn lựa, bày mưu tính kế mãi mới có thể gả cho anh ấy.
Tôi có thể chấp nhận để mình thua thiệt sao? Tất nhiên là không! Trong mắt tôi, anh ấy tốt hơn cậu vạn lần.
Tùng giương to mắt không tin.
Cơn đau dường như đã giảm bớt, hắn nhảy xổ đến, hai bàn tay bóp lấy cổ Ngọc.
– Cô tưởng tôi không dám cho cô biết tay? Có gan nói thêm câu nữa xem? Hoặc thử đánh tôi cái nữa?
Ngọc cảm giác được hơi thở bị chặn lại ở cổ họng, làm cô không hít được thêm chút không khí nào vào phổi.
Nhưng đối diện với tình trạng nguy hiểm của bản thân, cô vẫn cười:
– Dì Xuân ghét nhất là con gái riêng của chồng.
Bà ta dắt mối cho cậu cũng chỉ vì biết được con rể mình chọn còn tệ hại hơn một người què.
Ở trong mắt thiên hạ, Võ Hoàng Tùng không có thân phận cháu trai của nhà họ Võ và anh trai của Võ Duy Nguyên thì chẳng có gì cả.
Chỉ là một kẻ thất bại ăn chơi đàng đúm mà thôi.
Ngay cả người đàn bà ngu xuẩn như dì Xuân còn hiểu rõ mọi chuyện như thế, sao mà cậu không hiểu được chứ?
Giây phút mà Ngọc tưởng như mình sắp bị bóp chết đến nơi, rốt cuộc Tùng cũng buông tay ra.
Hắn lấy một bàn tay vỗ vỗ lên mặt cô:
– Mồm miệng khá lắm.
Nếu tôi mà là người khác đã bị cô chọc tức chết mất rồi.
Đoàn Bích Ngọc đúng không? Ban đầu tôi chỉ tưởng rằng cô là một con đà bà đẹp mã yếu đuối, nào ngờ… Cô cứ chờ đấy, kiểu gì cũng có ngày tôi đè cô trên giường, làm cho cô biết thế nào là sự sung sướng mà thằng chồng què kia không cho cô được.
Ngọc hất mạnh bàn tay bẩn thỉu của Tùng ra, thật sự muốn khoét miệng của hắn để khỏi phải nghe lời dơ dáy.
Hắn đã đạt được ý muốn của mình, bèn cho cô một lời cảnh cáo:
– Cô nhớ kỹ lời mình nói hôm nay.
Người chồng mà cô trăm phương ngàn kế muốn cưới đúng không? Được lắm! Ngày mai nếu có chuyện gì xảy ra, đừng có hối hận vì đã liên lụy chồng mình.
Tôi sẽ cho cô biết cái giá phải trả khi ngu dốt và mù quáng là gì?
Khi Tùng đã đi khuất từ lâu, Ngọc vẫn đứng trong gió lạnh.
Tay cô như cái máy được lập trình sẵn, liên hồi lau thật sạch phần má bị đụng chạm của mình, như sợ bị lây nhiễm thứ bệnh nguy hiểm nào đó.
Sợ Nguyên nhìn thấy sẽ lo lắng, cô quấn cái khăn lên cổ mình mấy vòng để giấu đi vết hằn mười đầu ngón tay rồi mới quay lưng vào trong nhà.
Tên khốn nạn! May mà cô đã biết trước bộ mặt đểu giả đằng sau khuôn mặt tri thức kia nên tìm mọi cách để từ chối kết hôn với hắn.
Ngọc vừa đi vừa giẫm mạnh lên mấy hòn đá bắc xuyên qua vườn để trút giận.
Bỗng nhiên, cô nghe thấy tiếng nói cười ríu rít của Vân Anh khi chuẩn bị vào trong nhà.
– Anh Nguyên, anh thử xem trà em pha có ngon không? Em phải mất một ngày mới học xong công thức ở chỗ thím Duyên đấy ạ..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...