"Phằng"
Một tiếng súng dữ dội như sấm sét giữa đêm, nó làm con người ta giật mình đầy run sợ, bàn tay thô sơ người đàn ông bấu víu vào bờ vai trái đang loan đỏ vết máu, một cảm giác đau đớn khiến anh không khỏi hét lớn.
- "Nhìn xem mày đã làm gì rồi?"
- "Dạ à, bình tĩnh chút đi. Lâm Thanh không định giải thích chuyện này sao. Em đã làm gì rồi, em không biết tính Dạ sao?"
Sự nóng vội từ người anh trai đầy hoang mang lo lắng, một bên là bạn một bên là em mình, dù là ai đi chăng nữa thì đều rất quan trọng với anh. Anh thật sự không rõ đây là chuyện gì, rõ ràng là đứa em này luôn ngoan ngoãn nghe lời nay lại dám phạm tội tày đình nối giáo cho giặc mà thả đi kẻ tội đồ bị giam giữ.
- "Đúng đó, cậu ấy cũng như em út trong nhà. Có gì chúng ta từ từ nói..."
Mặc cho lời an ủi vỗ về bên tai vẫn liên tục không ngớt, ánh mắt Hàn Thiên Dạ dần lộ rõ sự tàn độc. Hắn tiến tới gần kẻ đang quỳ dưới sàn bấu chặt bờ vai bị đạn xuyên thủng, đó là Lâm Thanh với vầng trán ướt đẫm mồ hôi đang thở từng hồi gấp gáp vì cơn đau tê dại.
- "Anh Dạ...em...em xin lỗi."
Gương mặt hắn lạnh giá không chút biểu cảm gì như mặt hồ phẳng lặng bị đông cứng giữa mùa đông, nhưng nội tâm lại đang khát máu.
Ai cũng biết rằng Hàn Thiên Dạ có luật cấm riêng, hắn ghét nhất những kẻ phản bội và kẻ vô dụng. Đứa em của người bạn thân hắn, người mà hắn xem như em út trong nhà, tên này đã phản bội lại sự tín nhiệm và khoang dung của hắn bấy lâu.
Hàn Thiên Dạ nhìn vào những vết máu dài trải dọc khắp sân vườn, những vệ sĩ của hắn đang thoi thóp cùng kẻ đột nhập bị tiêu diệt.
Hắn đã nuôi ong tay áo.
Không bao giờ Hàn Thiên Dạ nghĩ rằng người như Lâm Thanh lại tiếp tay cho kẻ thù hắn, giải phóng những tù nhân hắn bắt về, gián tiếp hại chết các thuộc hạ cùng hắn giàu sinh ra tử.
"Thằng nhóc này vì sao lại phản bội? Nó muốn chết rồi sao? Hay còn có âm mưu của kẻ nào đó...Nhưng bây giờ tất cả đều không quan trọng."
Đôi mắt chim ưng dần trở nên sắt đỏ như máu, sự tức giận khiến hắn như bùng nổ mà giết chết kẻ trước mắt, để kẻ này cảm nhận được cái giá của sự phản bội.
Cánh tay rắn rỏi lần nữa giơ cao khẩu súng lục trên tay, vừa dứt khoát và đáng sợ, không khí xung quanh cũng trở nên căng thẳng hơn bao giờ hết.
Giọng nói hắn trầm thấp đến rợn người, như giọng của ma vương từ địa ngục đến đòi mạng kẻ tội đồ.
- "Chắc mày đã chuẩn bị cho cái chết rồi đúng không. Từ giờ phút phản bội lại tao, mày đã tự cắt đứt mạng sống của mình."
STI nghe câu nói hắn thốt ra, lòng như cảm nhận được sự tức giận đó, sợ rằng không gì có thể can ngăn hắn. Nhưng cũng sợ hắn sẽ hối hận vì sự tuyệt tình của mình.
- "Cậu dừng lại chút đi, có gì từ từ nói."
STi dùng cánh tay mình ngăn cản mà kéo hắn lại phía sau, nhưng sức lục này còn quá kém với kẻ đang sải từng bước dài mạnh mẽ đầy uy phong như mãnh hổ dần đến trước mắt săn mồi.
- "Còn có gì để nói với tên kh*n này chứ."
"Phằng"
Tiếng súng lần nữa vang lên, ánh mắt Lâm Thanh trợn tròn, lần đầu tiên anh ta cảm thấy sợ hãi đến vậy, sự áp đảo đến tuyệt đối này là gì? Chỉ một ánh mắt đã làm anh không thể di chuyển được mà còn run rẩy.
Giây phút này Lâm Thanh nghĩ mình đã chết, đã chết thật rồi, nếu thật sự chết anh ta cũng muốn nhìn thấy mối tình đầu mình lần cuối cùng. Dù là không thể với tới ngôi sao sáng đó nhưng anh lại có tâm nguyện nhìn ngắm một lần nữa trong đời....
Nhưng lại chẳng có gì xảy ra, không có sự đau đớn nào, anh ta vẫn đang tỉnh táo, và ánh mắt người đàn ông trước mặt vẫn như ngọn lửa bất tử mà thiêu đốt linh hồn anh.
- "Trượt...trượt rồi sao."
Sự ngạc nhiên lập tức trở thành sợ hãi tội lỗi...
- "Anh...anh hai."
- "Này, cậu dừng lại được rồi đó."
Hàn Thiên Dạ lập tức bùng nổ, hắn không thể chịu được những tên này ngăn cản mình hành quyết, vì cái gì mà bọn họ lại dám đối chọi với hắn vì một kẻ phản bội này.
Cơ thể hắn nóng dần lên, máu cũng sôi sục trong người, gương mặt hằn lên nhưng lằn gân xanh giận dữ, hắn cắn chặt răng khóe miệng hơi cong khẽ run phát ra âm thanh lạnh lùng bao trùm cả không gian.
- "Không lẽ hai người cũng muốn như nó sao, muốn làm phản lại tôi à. Từ khi nào mà hai người dám trở nên quá phận như vậy chứ? Hả? "
Đôi mắt Lâm Thành rũ xuống đẩy vẻ bất lực và tội lỗi, anh cũng nhanh chóng buông bàn tay đang giữ chặt nọng súng đã nhuốm đỏ máu, ánh mắt đầy sự khó xử đan xen.
Anh hiểu rõ đứa em trai này hơn bất cứ ai, cũng đã nhiều lần nhắc nhở, nhưng nếu nó thật sự làm tên này điên lên thì cả anh cũng không thể ngăn cản được.
- "Anh hai à..."
"Bốp"
Lâm Thành vun nắm đấm tàn bạo vào mặt đứa em mình dưới cái nhìn sắc lạnh từ Hàn Thiên Dạ.
- "Người phụ nữ đó không phải kẻ đã gày bẩy em sao, em miệng nói năm lần bảy lượt muốn loại bỏ vị hôn thê đó, giờ lại giúp đỡ kẻ thù đột kích cứu bọn người đó đi. Em đang nghĩ cái gì vậy hả?"
Tiếng quát tháo lớn làm Lâm Thanh sững sờ, chưa bao giờ người anh hiền hòa này mắng chửi anh ta lần nào, cũng chưa bao giờ đánh anh ta, nhưng anh ta cũng có nỗi khổ tâm riêng.
Có thể là quá non nớt để có thể phân biệt rõ kẻ thù và bạn cũng có thể là quá ngu ngốc đến mức bị người ta lợi dụng.
- "Em, xin mọi người hãy nghe em nói... Cha nuôi anh Dạ đã gọi điện thoại cho em, em nghĩ ông ấy là người tốt. Không phải ông ấy đã nuôi lớn các anh hay sao."
- "Em..."
- "Ông....ông ta nói anh hai và anh Dạ đã phạm sai lầm, hai người đã làm tổn thương người của Hứa gia, mai đây họ sẽ đến trả thù... chúng ta chênh lệch thực lực với họ nếu cả ông ấy cũng ra tay chưa chắc gì thắng nổi lão Hứa..."
- "Em đã tin lời ông ta nói!"
Lâm Thành siết chặt nắm đấm trong tay, càng nghe càng tức giận đứa em này có phải là đã quá ngu xuẩn rồi không. Hay phải trách anh chưa từng nói với nó về con người thật của cha nuôi mình.
- "Kh*n kiếp thật đó, em điên rồi sao. em nghi ngờ hành động của anh và Dạ nhưng lại một mực nghe theo sự sắp xếp của lão già đó. Giờ thì hãy nhìn xem, bao nhiêu vệ sĩ đã bị hại chết dưới sự ngu ngốc của em...."
Người đàn ông quỳ trên đất trở nên run sợ, anh ta nhìn ngó xung quanh một lượt, chợt cảm giác tội lỗi xuất hiện trong lòng, anh như bị vây hãm bởi sự áy náy cùng cảm giác tiêu cực.
- "Xin...x..i..n....lỗi em sai rồi. Ông ấy đã nói anh Dạ là người cố chấp sẽ không nghe ông ấy, khi đó cả anh hai cũng sẽ bị liên lụy,... em...em chỉ là muốn giúp hai người.... em đã ngu đến mức gây ra chuyện này rồi..".
- " Vậy là em đã thả cô ta đi..."
- "Em chỉ phụ trách lừa phong quản gia mở cửa bọn họ sẽ bất ngờ tấn công, chỉ là gây ra ẩu đả nhỏ, em...em đã nghĩ như vậy. Sau đó em đã xuống phòng tra tấn...em..."
- "Em đã hỗ trợ chúng chạy thoát?". Ngôn Tình Cổ Đại
- "Em xin lỗi, em sai rồi, nhưng em đã nhìn thấy bộ dngj Hứa Đường Uyên bị dày vò hành hạ kiểu đó đến mức sắp chết...em.. em không thể chấp nhận giếc đó được!"
- "Vậy mày nghĩ tao là kẻ độc ác khi làm điều đó sao?"
- "Anh Dạ..." Lâm Thanh vừa quỳ vừa cứng rắn nhìn Hàn Thiên Dạ bằng sự đanh thép và chút ít dũng khí trong lòng mình bày tỏ sự chống đối ngoan cường.
- "Em không nghĩ rằng đó là việc một người đàn ông nên làm? Có rất nhiều cách để cô ta trả giá với tội ác của mình. Nhưng nếu anh làm vậy anh không khác gì cô ta cả?
Hơn nữa cô ta còn mang thai, giây phút đó em thật sự tin rằng anh là kẻ máu lạnh mất hết nhân tính.
Dù gì đứa trẻ đó cũng vô tội, anh không sợ đứa trẻ bị anh hại chết sao?"
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...