Khi mặt trời dần buông xuống, một màu hồng bao phủ lấy ngôi biệt thự xa xỉ nhìn như một lâu đài trong truyện cổ tích vô cùng xinh đẹp ngọt ngào vừa thơ mộng lại lãng mạn khiến người ta say đắm.
Hàn Thiên Dạ từ phòng làm việc rời đi đầy mệt mỏi, hắn vào phòng thay đồ sửa sang lại quần áo, khoát lên bộ vest đắt tiền màu trắng ngà, xịt lên người mùi nước hoa trầm ấm quen thuộc, khác với mọi ngày là một màu đen tâm tối hôm nay tâm trạng Hàn Thiên Dạ có vẻ rất tốt.
Trong đầu vẫn phản phất hình ảnh Noãn Noãn ngoan ngoãn hôn lên má hắn mà khẽ cười.
Hàn Thiên Dạ vừa đi xuống cầu thang, bước ra khỏi ngôi biệt thự dường như chuẩn bị đi đâu đó.
Ánh mắt bất giác nhìn lên căn phòng Noãn Noãn ở, cảm giác bối rối trong lòng muốn nhìn thấy cô ấy chào tạm biệt mình.
Đây là cảm giác gì chứ, không lẽ là nhớ ư? Người như hắn cũng biết nhớ sao...
Hàn Thiên Dạ chuẩn bị lên xe cùng tiểu Cường và đoàn vệ sĩ hùng hậu theo sau, tiếng hét lớn chói tai nhưng lại thân thuộc khiến hắn ngẩng cao đầu nhìn về phía sau.
Cảnh tượng lạ lẫm khiến hắn khá ngạc nhiên nhưng xen lẫn chút hứng thú.
Noãn Noãn đang khoát chiếc đầm ngủ mỏng manh đi chân trần vẻ mặt căm hận nhìn hắn lom lom có vẻ cô đến để tính sổ chuyện tối qua.
Nhưng Hàn Thiên Dạ lại không chấp, sự trêu chọc hiện rõ trên đôi mắt có chút cưng chiều.
-"Em chạy ra đây làm gì, tiễn tôi đi công việc sao? Bé cưng?"
Hai gò má phúng phính đỏ ửng vô cùng đáng yêu, cô ấy không giỏi kiềm chế cảm xúc, vừa nhìn vào ai cũng biết là cô ấy đến để gây sự, nhưng hắn vẫn không mảy may để ý mà ra sức chọc ghẹo.
-"Sao lại im lặng rồi? Em thích tôi đến nỗi vừa nhìn thấy đã quên hết trời đất rồi sao?"
Noãn Noãn ánh mắt uất hận nhìn hắn đầy căm thù, cô ấy đã suy nghĩ rất nhiều, đã dằn vặt đến đau đớn tột cùng, cô đã hạ quyết tâm, sẽ không sợ hắn, sẽ cho hắn biết thế nào là " chó cùng rứt giậu" cô đã không còn gì, chỉ còn lại mạng sống nhỏ bé này cũng chẳng ý nghĩa gì, cô ấy muốn tự tử nhưng người ngang bướng như cô sẽ không để hắn được yên nếu cô chết đi với hắn cũng như mạng một con kiến, Noãn Noãn hận hắn tận xương tủy nên dù cô có chết cũng sẽ lôi Hàn Thiên Dạ theo cùng.
Noãn Noãn bất ngờ rút con dao làm bếp sắt nhọn từ sau lưng, lao đến chỗ Hàn Thiên Dạ đang trào phúng, sự bốc đồng trong phút chốc khiến hắn tức giận khó chịu nhưng vẫn cố kiềm nén, với sức lực của cô chỉ một bàn tay hắn đã giữ chặt lấy lưỡi dao nhỏ bé sắn nhọn mà không chút trầy xước, ánh mắt sư tử hoang dã nhìn cô đầy hung tợn.
-"Em làm gì vậy? Muốn làm phản sao?"
Noãn Noãn vô cùng thất vọng màn tấn công bất ngờ này với hắn chỉ như trò đùa trẻ con, cô ấy đã quên mất Hàn Thiên Dạ tàn bạo đến mức nào và lợi hại ra sao.
Suy cho cùng cô gái mới mười tám tuổi này vẫn còn quá ngây thơ so với con cáo già đã qua gần nửa đời người.
-"Tên khốn sao anh không chết đi chứ, tôi hận anh, tôi ghét anh."
Noãn Noãn hét lên trong làn nước mắt, sự đau đớn tuyệt vọng đang ùa đến, cô không thể chấp nhận chuyện giữa họ, càng không thể tha thứ cho hắn, nội tâm thôi thúc cô làm điều ngốc nghếch này dẫu biết tỉ lệ thành công là thấp đến mức đáng thương.
-"Em nói gì cơ?" Giọng nói trầm thấp đang cố gặng hỏi với vẻ mặt khó chịu cùng cực.
-"Tôi không muốn ở đây nữa, tên cưỡng hiếp, tôi nói là tôi ghét anh."
Noãn Noãn lần nữa hét lên đau đớn, cô như vỡ òa trong cảm xúc tủi thân, hắn đã lừa cô để chiếm đoạt cô, hắn trong mắt cô như tên ngụy quân tử đê hèn.
Hàn Thiên Dạ nhìn về phía vệ sĩ và Phong quản gia, họ lập tức lui ra thoát khỏi ánh mắt đằng đằng sát khí như sắp bùng nổ ấy.
-"Em nói ai là tên cưỡng hiếp ?"
-"Là anh, không phải đã có Thẩm Bích Lan rồi sao, sao vẫn ép buộc tôi chứ, tôi đã nói là chúng ta chấm dứt hợp đồng rồi kia mà, tôi muốn li hôn.
Anh muốn ép tôi đến đường chết sao?"
-"Ha.." Hàn Thiên Dạ không thể giữ nổi vẻ bình tĩnh khi nghe hai từ li hôn phát ra từ đôi môi nhỏ nhắn đỏ ửng đang rớm máu ẩm ướt, rõ ràng đêm qua cô đã quấn lấy hắn, âu yếm, mê hoặc hắn, cầu xin hắn làm chuyện đó cùng cô.
Đâu phải chỉ mình cô là lần đầu, căn bản cô vẫn không có chút vị trí nào trong lòng dành cho Hàn Thiên Dạ.
Cô chưa từng xem hắn là chồng, càng không muốn dành lần đầu cho hắn, những lời nói đêm qua là dối trá.
Hắn tức giận đến nổi gân xanh trên trán, vẻ mặt giận dữ, ánh mắt sắt bén nhìn cô như thiêu đốt.
-"Cưỡng hiếp cô sao? Tôi lại thấy dáng vẻ cô nằm rên rỉ dưới thân tôi rất là d*m đ*ng và hưởng thụ.
Sao cô không phản kháng lại khi tôi chạm vào, cô quên rằng bản thân đã van xin tôi chạm vào cô như thế nào rồi ư?"
Noãn Noãn liên tục lắc đầu, cô không nhớ rõ cũng không muốn nhớ, cô chỉ biết hắn đã khống chế cô rồi cuồng dã vào ra, hắn ân ái cô đến tận lúc trời sáng mới buông tha, nơi hạ thân cô vẫn còn đau đớn và bước đi đầy khó khăn.
-"Là anh đã gạt tôi, anh đã cho tôi uống thứ đó nên tôi mới vậy."
-"Tôi đã đổ vào miệng cô à? Nếu không phải thì đừng nhắc đến, không phải tự cô chọn sao, sau khi uống xong sao cô không cút đi mà còn ở đó quyến rũ tôi.
Chính cô đã bỏ qua cơ hội tự do của mình."
-"Không, không phải như vậy!"
-"Noãn Noãn là cô tự mình dâng hiến cho tôi, cô phải nhớ rõ, cô là của Hàn Thiên Dạ tôi.
Dù muốn hay không cô đã là của tôi, mãi mãi phải ở cạnh tôi."
-"Không, không muốn.
Tôi không yêu anh, không muốn sống cùng anh, tôi muốn đi ngay bây giờ, anh không được phép giam giữ tôi.
Tôi sẽ báo cảnh sát?"
Lời nói ngốc nghếch quá mức ngây ngô khiến hắn khó hiểu đến cười thầm.
-"Cô mất trí rồi sao? Cô là vợ tôi, ở cùng tôi là điều hợp pháp, cô nghĩ rằng cảnh sát sẽ giúp ai, cô quên rằng đây là địa bàn của ai rồi ư?"
Noãn Noãn hoàn toàn suy sụp, cô như bị hắn thao túng tâm lí, lại tự cho rằng mình đã làm sai, cô vô cùng dằn vặt tự trách, tự hận mình đã vây vào hắn...
Noãn Noãn đứng thất thần đôi tay cầm dao dần buông lỏng, nước mắt lưng tròng đang cố kìm nén, những lời nói tàn độc như sát muối vào vết thương, ai có thể cứu cô khỏi tình cảnh này, ai có thể cứu cô thoát khỏi hắn....
Hàn Thiên Dạ dùng ngữ điều nghiêm túc lạnh lẽo như băng mà nói với cô những lời đe dọa.
-"Nếu cô muốn li hôn, vậy thì trừ khi tự tay giết chết tôi, không thì chờ tôi chết đi cô sẽ được tự do, nếu không dù cô hóa thành tro bụi cũng sẽ không thể vụt khỏi lòng bàn tay tôi."
Noãn Noãn bị khiêu khích cô ấy dần mất kiểm soát, bao nhiêu tủi nhục ùa về, khiến cô hành động theo bản năng, cô muốn liều tính mạng này với hắn, cô không muốn nhịn nhục thêm giây phút nào nữa.
Cô muốn tự cứu lấy mình, giải thoát bản thân khỏi tên ác ma này...
Bàn tay nhỏ bé lại nắm chặt dao, trong lúc Hàn Thiên Dạ nhìn về hướng đôi chân nhỏ bé bị trần xước đến chảy máu do ma sát, cô lại mạnh tay lần nữa đẩy mũi dao sắt nhọn về phía ngực trái Hàn Thiên Dạ.
"Sựt" một âm thanh vang lên như phá vỡ bầu không khí căng thẳng đến nghẹt thở, cô ấy đã thật sự chọc giận tên ác ma này.
Hắn ngước mắt nhìn dáng vẻ sợ hãi đến run rẫy vẫn đang cố ra tay giết hắn mà cười phá lên.
-"Hahahaha"
-"Noãn Noãn cô ngây thơ thật đấy.
Cô nghĩ rằng vết đâm cạn thế này sẽ lấy được mạng tôi sao? Để tôi dạy cô giết một người cần dùng bao nhiêu sức bấy nhiêu tàn nhẫn..."
Hàn Thiên Dạ dùng ta cầm lấy bàn tay nhỏ bé đang run lên cầm cập, ánh mắt hốt hoảng loạn choạng mà đâm sâu hơn về phía ngực mình, vết máu chảy dài, rất nhanh, rất nhanh đã loang hết chiếc áo vest màu trắng ngà.
Giọng nói như ám ảnh vang lên...
-"Phải đâm thật sâu, thật mạnh, thật dứt khoát bằng toàn bộ sức lực của cô mới có thể giết được tôi chứ?"
Mùi máu tanh nồng như xé nát không gian xộc thẳng lên mũi.
Không để cô kịp phản ứng, hắn lại nhanh tay rút dao ra khỏi ngực mình để lại một vế thương vừa dài vừa sâu đang chảy máu đỏ thẩm không ngừng...
Noãn Noãn càng lúc càng hoảng.
Cô hận hắn nhưng nhìn cảnh này lại mềm lòng đến thảm hại, sợ hãi vô cùng, có khi nào hắn thực sự sẽ chết không, cô đã trực tiếp giết người, một người khao khát cứu người lại dùng dao hành hung người khác ư.
Cô hoảng hốt lùi về sau, nhưng trông vẻ mặt Hàn Thiên Dạ lại không hiện rõ chút đau đớn nào, nhưng có lẽ vết thương sâu sắc trong lòng hắn ta đã để lại vết sẹo khổng lồ.
-"Cô có biết thứ rẻ mạt nhất trên đời này là gì không? Là tính mạng của tôi đó...."
Giọng nói lạnh lùng có chút đượm buồn.
Noãn Noãn như hoài nghi nhân sinh, không phải hắn là đại ác ma ư, coi rẻ bản thân, rốt cuộc đây lại là chuyện gì?
-"Tôi sẽ xem hành động này là sự phản bội? Cô hãy chờ đó đi, tôi sẽ cho cô nếm trải mùi vị đó? Tôi sẽ khiến cô hối hận vì hành động ngày hôm nay và những gì cô đã nói."
Vừa nói Hàn Thiên Dạ vội quay mặt ra xe rời đi, hắn thật sự sắp không kiềm chế được mà điên cuồng thảm sát cô thành trăm mảnh bằng con dao ấy, chỉ đành khiến bản thân đau hơn để trấn tĩnh chính mình, bàn tay bấu chặt vào vết thương, những lằn gân xanh chi chít nổi lên trên bàn tay to lớn thô ráp đã chai sạn theo thời gian....
Đây là lần đầu tiên hắn kiềm nén cơn khát máu trong lòng mình.
Hắn không nỡ giết cô, hắn muốn cô phải hồi hận khi đã hành động dại dột như hôm nay.
Hàn Thiên Dạ đưa bàn tay dính máu đỏ rực tanh nồng đến gần miệng mình, khẽ nếm lấy.
Đúng là chỉ có máu mới khiến hắn bình tĩnh trở lại, nụ cười ghê rợn thoáng hiện lên....
Noãn Noãn hoàn toàn bị một màn này làm cho sợ đến ngơ người, cô đứng chết lặng một hướng, nhìn về dáng vẻ hắn đang bước lên xe, vết máu đó vẫn lan dài khiến cô càng bất an trong lòng.
Chiếc xe vừa rời đi...
Bỗng một giọng hét lớn đầy đanh thép chua ngoa từ trên lầu vọng xuống.
-"Hạ Tư Noãn cô là đồ độc ác, nếu Dạ có chuyện gì tôi sẽ giết chết cô? Cô là hồ ly tinh lòng dạ rắn rết.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...