Lòng ngực đau đớn từng cơn, từng cơn, tê dại, quặt thắt, ai đó đang dùng sức ấn mạnh xuống người Noãn Noãn như vũ bão trong lúc cô đang dần mất ý thức.
Cô mơ màng nhìn thấy bóng dáng to lớn của một người đàn ông đang chạm vào môi cô thổi vào từng chút, từng chút không khí.
Dáng vẻ gấp gáp, đôi môi lạnh lẽo đậm mùi máu tanh, vừa mặn, vừa chát liên tục chạm vào cô.
Noãn Noãn không còn cảm giác thở, cô dần lấy lại được hơi thở yếu ớt với cơ thể mệt lã, không mở mắt nổi
"Khụ, khụ" Chuyện gì đang xảy ra? Noãn Noãn mơ hồ mở đôi mắt chập chờn nhìn xung quanh.
Mọi người trong nhà đều đang vây kín lấy cô, tất cả người hầu, Phong quản gia đều nhìn cô không rời mà thở phào nhẹ nhõm.
Bác sĩ riêng của Hàn Thiên Dạ cũng có mặt ngay bên cạnh.
Ai nấy đều vui mừng vì cô tai qua nạn khỏi.
Hàn Thiên Dạ vội ôm chằm lấy cô, cái ôm rất chặt rất mạnh mẽ còn có hơi thở run run, nhưng sau đó rất nhanh hắn lại vội vàng đẩy mạnh Noãn Noãn ra làm cô ấy ngã nhào xuống sàn.
Giọng nói lãnh đạm từ tốn thốt lên:
-"Người đâu, nhốt cô ta lại, tôi không muốn nhìn thấy người phụ nữ bẩn thỉu này nữa."
-"Ngài Dạ à..." Phong quản gia ấm úng như đang muốn cầu xin điều gì đó.
-"Nếu bất ai dám nói giúp cho cô ta, tôi sẽ không nể tình nữa."
-"Vâng, chúng tôi hiểu rồi thưa ngài."
Tiếng nói đồng thanh vang lên như những cỗ máy được lập trình sẵn.
*
Noãn Noãn bị các nữ hầu mang đi trong sự bất lực, thân thể mệt nhoài, cô ấy không thể phản kháng càng không dám làm trái ý hắn không thì ai biết hắn sẽ phát điên mà làm ra loại chuyện gì.
Cô bị nhốt trong một căn phòng rộng lớn trên tầng năm dường như tách biệt với mọi người.
Nơi đây dù to lớn sang trọng nhưng lại mang đến cảm giác lạnh lẽo và hiu quạnh như chưa từng có ai ở..
Cô mệt mỏi nằm dài trên giường, cơ thể rả rời và đau đớn, cô chạm tay vào vết thương trên cổ đang dần bầm tím, chạm vào gò má đã sưng vù;
Đau đớn.
Uất ức.
Tủi nhục.
Cô ấy bây giờ như con chim hoàng yến bị nhốt trong son sắt đầy gai nhọn, xung quanh bốn bên đều là vệ sĩ canh gác, người hầu ra vào chăm sóc và xem chừng, cô như những con vật được nuôi mà bị giam giữ không được phép đặt chân ra khỏi căn phòng này nữa bước.
Một nhà tù vô hình đang giam giữ lấy thân thể khát khao tự do, linh hồn run rẩy vì sợ mà tên quan tòa phán xét đã đẩy cô vào đây một cách độc đoán dựa vào bằng chứng là sự nghi ngờ, tàn nhẫn của bản thân không cho cô cơ hội vùng vẫy hay phản đối.
Cô không muốn hận hắn, ghét hắn nhưng với những gì hắn đã làm khiến cô không thể tha thứ được nữa.
Hàn Thiên Dạ là ai mà lại hết lần này đến lần khác làm cô đau đớn, tổn thương, chà đạp lên tự tôn của cô.
Hắn là người ngạo mạn, lạnh lùng, khó hiểu mà tàn nhẫn hay kẻ tư bản cuồng bạo lực, thích giày vò người khác...
Cô rốt cuộc đã làm ra chuyện xấu xa đến mức nào mà lại quen biết với hắn.
Phải làm sao hắn mới buông tha cho cô, trả lại tự do mà cô nên có.
Ánh mắt Noãn Noãn sâu thẳm nhìn vào màn đêm đen đầy tuyệt vọng.
************
Trời gần sáng, ánh đèn nhỏ vẫn miệt mài soi sáng từng tập hồ sơ trên bàn, người đàn ông hoa mĩ với mãi tóc ước xõa vẻ mặt đăm chiêu đang cặm cụi làm việc.
Thức trắng đêm đối với hắn đã là việc thường ngày như ăn cơm bữa, hắn thích một mình cô độc trong bóng tối, chỉ có bóng tối mới giúp hắn che giấu chính mình và khi trước mặt người khác hắn lại sẽ trở thành một người hoàn hảo nhất.
Để đổi lấy tiền tài và danh vọng và địa vị như hôm nay chút sức khỏe này thì có đáng là bao.
Hồ sơ vẫn còn xếp dày như núi nhưng với hắn việc khó nhằn và mệt mỏi nhất lại là giải quyết nội tâm hỗn loạn của bản thân.
Nhăm nhi ly rượu đắng trên tay, ánh mắt lạnh lùng nhìn hướng về phía cửa sổ, dáng người cao lớn, rắn rỏi, thân thể khỏe khoắn săn chắc, khoác trên mình chiếc áo choàng tắm tối giản đứng lặng về một hướng.
"Tình yêu là thứ thuốc độc ngọt ngào sẽ giết chết con người ta từng chút từng chút một trong cơn mê, trong sự ngu muội.
Khiến ta quên đi chính mình mà đắm chìm vào đó hi sinh tất cả vì nó, nhưng cuối cùng thứ nhận lại chỉ là trái tim tan nát đầy đau đớn và niềm tin hi vọng bị phá vỡ.
Sự tổn thương mà cả đời cũng không thể chữa lành hay thõa lắp."
Hàn Thiên Dạ luôn tin vào điều đó, hắn ta hận bản thân mình đang dần xao động trước những thứ cảm xúc mới mẻ mà quên đi chính mình.
Hàn Thiên Dạ là người làm việc lớn, phụ nữ chỉ là vật cản đường, hắn cần phải tàn nhẫn hơn nữa nếu muốn tồn tại, cần phải độc ác hơn nữa để có được điều mình muốn.
Tính mạng hắn cũng chẳng đáng là gì không biết sẽ mất đi lúc nào, vì thế hắn phải sống một kiếp người đáng tự hào nhất.
Hắn đã điên cuồng say mê trước sự dìu dàng và trong sáng, lạ lẫm, mới mẻ trước một người con gái mà quên rằng đó là vật sở hữu của mình.
Hắn luôn nghĩ chỉ cần mình tốt với cô bao dung cho cô, cô ấy sẽ chỉ yêu hắn mãi bên cạnh hắn nhưng thực tế lại khác cô luôn muốn chạy trốn khỏi hắn, sẵn sàng vứt bỏ lại người chồng đáng thương này.
Bây giờ là lúc nên tỉnh lại khỏi giấc mơ.
Hàn Thiên Dạ vốn không có quyền hạnh phúc càng không có tư cách mơ một mái ấm gia đình ấm áp.
Những ước mơ đó mãi mãi nên bị chôn vùi đến suốt đời này.
"Một người bị gia đình bỏ rơi mà lại trông mong một mái ấm hạnh phúc đúng là tức cười thật." Giọng nói đầy chua chát pha lẫn cay đắng phát ra từ miệng người đàn ông đã ngoài ba mươi.
Đây là lần đầu tiên hắn cảm thấy mất mát, thứ gì đó trong lòng đang trở nên chóng vánh, bi thương...
Quá khứ là một thứ gì đó khiến Hàn Thiên Dạ không bao giờ muốn nhìn lại dù chỉ một lần....Nó khiến hắn luôn tự ti, khó chịu và muốn giấu đi.
Rốt cuộc là kẻ đáng thương đến mức nào mà lại biến thành người độc ác tàn nhẫn đến thế kia? Giải tỏa sự nóng giận bằng cơn khát máu, chỉ có máu mới có thể khiến Hàn Thiên Dạ bình tâm trở lại....!việc hắn hành hạ Noãn Noãn và tha cho cô hết lần này đến lần khác đã là sự nhân từ cuối cùng của tên ác ma đầy tàn bạo và máu lạnh.
*
Bóng một một chiếc xe hơi trắng dừng trước cửa ngôi biệt thự lúc tờ mờ sáng, mà người đàn ông trẻ tuổi bước vào nhà lại làm phá vỡ sự điềm tĩnh tạm bợ trong lòng Hàn Thiên Dạ khiến hắn tàn độc hơn bao giờ hết.
Trong căn phòng khách trang nhã, thanh lịch còn thoang thoảng mùi hoa lavender nhẹ nhàng dễ chịu, ngọt ngào, bí ẩn hoàn toàn sạch sẽ như chưa từng có chuyện gì xảy ra cả.
Vẻ mặt Hàn Thiên Dạ lộ rõ sự nham hiểm, ánh mắt sắt bén, nụ cười công nghiệp đầy gượng gạo.
Hóa ra người đàn ông trẻ tuổi vừa bước vào là một người anh em của hắn, lời đề nghị của người này lại càng thú vị khiến hắn dường như sắp không che giấu được nội tâm hoang tàn của mình.
-"Dạ, anh có thể giúp em một chuyện được không? Chuyện này rất quan trọng, xin anh hãy giúp em?" Ánh mắt khẩn thiết cầu xinh, gương mặt bầm giập những vết thương, đôi môi rớm máu nhìn Hàn Thiên Dạ đầy mong đợi.
-"Rốt cuộc là có chuyện gì ?"
Hàn Thiên Dạ vẫn giữ nguyên vẻ lạnh lùng và phong thái kiêu ngạo của mình.
-"Xin anh hãy giúp em tìm một người ? "
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...