Một bàn tay vừa to vừa thô chìa ra trước mặt Hạ Tư Noãn, hồn vía cô vẫn đang trên mây Hàn Thiên Dạ vậy mà dùng súng bắt chết con hổ kia để cứu cô nhìn cơ thể to lớn đồ sộ nằm cạnh bên mình cô tưởng tượng nếu Hàn Thiên Dạ không bắn phát súng đó chắc mình đã bị nó xé xác rồi, lần đầu có cảm nhận rằng Hàn Thiên Dạ cùng không đáng ghét lắm trong lòng còn có chút cảm kích anh ta.
-"Còn chưa đứng dậy, muốn tôi bế em sao!" Hàn Thiên Dạ vừa nói cánh tay vừa hạ xuống thấp cơ thể cũng khom theo.
-"Cám ơn anh nhiều lắm.." cô cố tỏa ra dáng vẻ bình tĩnh gượng gạo cười rồi nắm lấy tay Hàn Thiên để anh ta kéo mình đứng dậy, bao nhiêu người như vậy chỉ có mình cô bị hổ vồ thôi, đúng là xui hết phần thiên hạ.
Hàn Thiên Dạ: -"Lúc nãy em mắng ai là đồ khốn!"
Hạ Tư Noãn:-"Có sao, chắc anh nghe lầm đó..
haha..ha" giả vờ cười vô tri cho qua chuyện.
Hàn Thiên Dạ:-"Đi sát vào tôi, nhìn em yếu đuối như vậy nên bị tấn công cũng đúng thôi, đó quy luật cá lớn nuốt cá bé ."
Hạ Tư Noãn cười một cách công nghiệp
-"Vâng anh nói đúng.."
Nghĩ lại thì nếu không phải anh ta dắt cô tới nơi khỉ ho cò gái này, lúc nãy còn cố tình đi nhanh như vậy muốn bỏ cô lại phía sau, cô thì làm gì có thể lực tốt bằng anh ta chứ, còn ra vẻ cô yếu hơn cả một con vật làm Noãn Noãn buồn bực trong lòng.
Đôi chân Hạ Tư Noãn càng lúc càng đau lúc đầu chỉ đi cà nhắt nhưng giờ lại sưng to như giò heo vậy vừa đỏ vừa đau đi một bước liền đau đến phát run.
Hàn Thiên Dạ thấy cô đi cà nhắt vậy liền cảm thấy khó chịu trong lòng vội xốc bế cô lên người mình và bước đi mạnh mẽ.
-"Sao tôi lại có một người vợ yếu đuối vậy chứ!" nghe những lời này cô có chút đỏ mặt nếu cô thật sự là vợ của Hàn Thiên Dạ có phải những gì anh ta tốt với cô đều không có mục đích gì, vậy thì lúc đó cô hẳn sẽ là người hạnh phúc nhất trên đời, Noãn Noãn khép nép trong lòng Hàn Thiên Dạ ngoan ngoãn để cho anh ta bế, cô dần có những suy nghĩ và cảm xúc khác lạ, tiểu Cường đi cùng sao khi nghe Hàn Thiên Dạ nói chỉ biết cười trừ.
Đi được một đoạn vào sâu trong rừng trời cũng bắt đầu chập tối Hàn Thiên Dạ lại không muốn quay về mà muốn ở đây cắm trại một đêm, anh ta cho người dựng lều lớn và lều đơn cho mọi người nghỉ ngơi ở đây.
Noãn Noãn sợ nhất là bóng tối liền bị Hàn Thiên Dạ bỏ lại trong liều một mình, xung quanh có một vài người canh chừng, anh ta và số người còn lại vác súng vào rừng nói với Noãn Noãn là đi tìm gì đó ăn, có vẻ Hàn Thiên Dạ thích cuộc sống sinh tồn kiểu này Noãn Noãn thầm nghĩ.
Bây giờ toàn thân cô vừa mỏi vừa mệt rã rời chân vẫn còn đỏ và sưng tấy di chuyển vô cùng khó khăn chỉ biết ngồi chờ Hàn Thiên Dạ về.
Ở một nơi khác Hàn Thiên Dạ tiến sâu vào khu rừng đến trung tâm hòn đảo liền dừng lại, ánh mắt sắt lạnh liếc nhìn xung quanh, tiếng gió thổi hiu hiu lạnh buốt, cây va vào nhau rì rào âm thanh của những con cú đêm, tiếng ve kêu âm vang, môi Hàn Thiên Dạ cười mỉm khẽ nhếch lên lạnh giọng nói :
-"Nếu đã đến đây thì sao không xuất hiện đi, tôi cố tình ở lại cho các anh một cơ hội để lấy mạng tôi đó!"
Tiếng bước chân giẫm lên lá ngày một gần âm thanh xào xạc xuất hiện tứ phía, một đám người cao lớn lực lưỡng cầm theo khẩu súng lục cùng những cây mã tấu sắt bén, gậy sắt dài liền bao vây Hàn Thiên Dạ từ tứ phía.
Một người trông có vẻ là chỉ huy tiến thẳng đến chỗ Hàn Thiên Dạ người này có mái tóc màu đỏ đôi mắt đỏ gương mặt còn khá trẻ trên tay có rất nhiều hình xăm cùng nước da nâu bánh mật khỏe khoắn bận bộ đồ thun đơn giản trên tay không mang vũ khí gì cả.
-"Anh đã biết trước à, giỏi đấy mà sao anh lại bỏ cô vợ nhỏ trong lều một mình vậy".
Hàn Thiên Dạ :-"Không phải muốn báo thù sao, nhắm vào tôi đây này, Hình Lập"
-" Hắc bang xưa nay chưa từng động chạm gì tới anh nhưng hãy nhìn những gì anh làm đi, cha của tôi bị anh hại chết rồi anh chết cũng không hết tội.
Chỉ vì nghe theo sai khiến mà chuyện gì anh cũng dám làm, anh như con chó trung thành nhỉ!" vừa nói vừa nhìn Hàn Thiên Dạ với ánh nhìn khinh bỉ.
Hàn Thiên Dạ chỉ lạnh lùng đáp:-"Muốn giết tôi thì cứ lên hết đi, không cần nói nhiều vậy!"
Hình Lập càng tức giận vì sự ngạo mạn đó
-"Là anh ép tôi, nợ máu phải trả bằng máu." Nói rồi tất cả anh em của anh ta nghe theo hiệu lệnh lập tức xông lên.
"giết".
Tiếng súng lập tức vang lên cả khu rừng lần nữa trở nên hoảng loạn mùi thuốc súng có ở khắp nơi, phía Hình Lập có đến hơn 200 người mang theo vũ khí nặng, Hàn Thiên Dạ lại chỉ dẫn theo khoảng 30 người cùng trợ lí tiểu Cường họ lao vào đánh nhau, vừa bắn vừa đấm đá, còn vung đao chém người.
"Đùng đoàng " một tiếng súng chói tai rồi hai tiếng súng Hàn Thiên Dạ vẫn né được gậy thép vun qua bên phải anh ta liền né sang trái tiến lùi rất linh hoạt, những nhát chém chết người cũng không làm gì được Hàn Thiên Dạ trông chỉ như sự đùa giỡn với những người muốn lấy mạng mình nét mặt vẫn lạnh lùng chỉ cần ra một đòn bẻ khớp cổ tay là hạ một người, đánh vào gáy rồi lại đá vào đầu, từng tên thuộc hạ của Hình Lập liền từ từ đổ gục xuống hết.
Một mình Hàn Thiên Dạ chắc đã cân hơn 50 tên, những vệ sĩ của anh ta cũng không kém cạnh toàn là người được rèn luyện tại biệt thự và chọn ra người giỏi có thành tích xuất sắc nhất, không ai có dấu hiệu bị thương cả mùi máu tanh lan tỏa đi khắp nơi, những vết đạn bắn vào chỗ hiểm tàn nhẫn vô tình.
Hình Lập nhìn rõ tình thế liền cảm thán, anh ta không phục trực xông đến chỗ Hàn Thiên Dạ muốn đánh nhau tay không với nhau nếu Hàn Thiên Dạ thua phải để anh ta dùng súng bắn vào thái dương để rửa mối hận thù trong lòng mình.
-"Anh có dám thách đấu với tôi?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...