Hai mắt Đường Thiên Á lập tức loé sáng, một giây sau đó, cô ta liền thay đổi thái độ, trên gương mặt sắc sảo, phơi diễn nên sự niềm nở.
“Chào anh, em là Thiên Á-tiểu thư tập đoàn Đường Thị.”
Đường Thị là một công ty quảng cáo, hiện tại đang hợp tác với Dị Thừa trong dự án game sắp sửa ra mắt.
Nhưng sau sự việc này có lẽ anh sẽ phải nghĩ lại.
“Em có thể làm quen với anh được không?”
Thấy Sở Mạc vẫn không trả lời, Đường Thiên Á không nhẫn nại thêm được nữa liền đi thẳng vào vấn đề.
Vừa thoạt nhìn qua Sở Mạc, Đường Thiên Á đã rất ưng bụng vì sự anh tú của anh, cộng thêm thần thái quảng đại hiếm người đàn ông nào có được càng khiến cô ta mê mệt.
Vả lại, cô ta cũng đã có cơ hội gặp được anh một lần, nên biết rõ danh tính của anh, ngoài chủ Dị Thừa ra thì anh còn có một thân phận khác cũng cao quý không kém đó là cậu chủ Sở Thị- tập đoàn lớn nhất nhì thành phố.
Miếng bánh ngon như thế dâng lên tận miệng sao Đường Thiên Á lại có thể dễ dàng bỏ qua.
Sở Mạc không cần nhìn cũng có thể đọc ra được suy nghĩ của Đường Thiên Á, cô ta đương muốn bắt quàng làm họ đây mà.
Nhưng anh tuyệt đối sẽ không để cô ta đạt được mục đích, mà ngược lại cô ta nên biết đụng phải người của anh sẽ có kết cục ra sao.
“Muốn làm quen cũng được thôi! Chỉ cần cô hỏi ý kiến một người.
Nếu như cô ấy đồng ý thì tôi không thành vấn đề.”
Ánh mắt sắc lạnh của Sở Mạc chầm chậm lướt tới vị trí Đường Thiên Á, khiến cô ta cảm giác rét run.
“Là ai.” Tâm bất an trồi lên dự cảm không lành, nhưng Đường Thiên Á vẫn cố giữ sự bình tĩnh hỏi lại.
“Là cô ấy… Vợ tôi!” Sở Mạc cố ý nhấn mạnh ý tứ ở cuối câu, ngay lập tức nhu tình liếc nhìn sang phía Đồng Ngữ Lam, đối với anh, cô chính là phiên bản đặc biệt nhất trên đời, không ai có thể thay thế, nghiễm nhiên sự tồn tại của cô trong lòng anh cũng trở nên vô giá.
Điều đó khiến Đường Thiên Á cực kì không vui, sắc mặt cô ta lập tức tối sầm lại, nụ cười trên đầu môi cũng biến thành lời nói đầy thâm độc.
“Loại phụ nữ ngoài dã thú như cô ta thì có gì để làm vợ anh chứ!”
“Cô đang sỉ nhục người phụ nữ của tôi chính là sỉ nhục tôi.
Nếu cô không lập tức xin lỗi cô ấy thì hậu quả cô hãy tự mình nhận lấy.”
Sở Mạc không chút do dự liền phóng tiễn về phía Đường Thiên Á, đáy mắt anh ẩn duật một tia giận dữ vô biên, có khả năng sát sinh tới người đối diện.
Trước mặt anh, cô ta lại dám to gan vũ nhục vợ anh ư?
“Sở Mạc… bỏ đi.” Nhận thấy sắc mặt Sở Mạc phớt hồng, Đồng Ngữ Lam sợ xảy ra chuyện cô liền đi tới, choàng tay khoác vào cánh tay anh, kéo anh rời đi.
Đi ra phía xa, cô mới quắt đôi mắt sáng lên nhìn anh, mi tâm hơi nhíu lại.
“Thực ra anh không cần phải làm như thế đâu! Dù sao nhà cô ta cũng là đối tác của anh, vì em mà ảnh hưởng thì không hay lắm!”
“Anh biết là em có thể tự mình giải quyết, nhưng em không cần.
Đối tác có thể đổi, nhưng vợ thì không.” Thanh âm ngọt lịm như đường như mật, chầm chậm rót vào trái tim cô, thình thình vang lên một tiếng động cực lớn, tựa hồ có luồng điện chạy qua, khiến cả người cô tê rần.
Trong lòng Đồng Ngữ Lam vừa có chút bất ngờ vừa len lói một tia hạnh phúc, nét cười trên gương mặt thuần mỹ mỗi lúc một nồng đậm.
Tối hôm đó, vừa đúng lúc trăng tròn, Sở Mạc liền chủ động tới phòng Đồng Ngữ Lam, can tâm tình nguyện canh cô ngủ.
Nhật nguyệt soi sáng qua khung cửa sổ trong suốt, đọng lại tia vàng nhàn nhạt trên gương mặt tuấn tú bất phàm, thắp sáng đôi mắt anh, lung linh và hoàn mỹ.
Đôi con ngươi anh lấp lánh ngắm nhìn khuôn mặt dịu hiền như tiên tử của người phụ nữ đang say ngủ trên giường, thỉnh thoảng mép môi anh lại nhếch lên nụ cười nghiễm nhiên, lại có chút ngốc nghếch.
Có lẽ, Sở Mạc chưa bao giờ dám nghĩ là trái tim mình sẽ có ngày tan chảy đi lớp băng tuyết đóng dày vạn năm, cũng chưa từng nghĩ sẽ có một ngày lý trí không thể nào đánh bại nổi cảm xúc, một người bấy nhiêu năm luôn sống trong sự tỉnh táo, rồi cũng có ngày phải mu muội, không phải nực cười lắm sao?
Nhưng sự đời là thế!
Có những thứ tưởng rằng phi lý nhưng thực ra lại cực kì có lý.
Người đàn ông có thể lạnh lùng với cả thế giới, sẵn sàng đối đầu với tất cả mọi người, nhưng luôn dành sự dịu dàng nhất cho một người, yêu thương mà không cần hồi đáp.
Đó chính là yêu!
Đêm ấy, Sở Mạc gần như không ngủ, lơ đễnh ngắm nhìn Đồng Ngữ Lam, thỉnh thoảng lại trồi lên suy nghĩ về tương lai giữa anh và cô, có khi lại giật mình vì những ý niệm bá đạo trong lòng.
Giữa đêm khuya vắng lặng, trong không gian thanh vắng, hai con người, hai trái tim, hai nhịp thở như quyện lẫn làm vào nhau, trung hoà và dịu êm, bình lặng và nhẹ nhàng, giống như khoảnh khắc giao thao hai sinh mệnh làm một.
Mọi sự vẫn tốt đẹp cho tới một tuần sau, Đồng Ngữ Lam vô tình nghe được Dị Thừa rút hết toàn bộ dự án quảng cáo với bên Đường Thị, với lý do chủ tịch Đường không biết cách dạy dỗ con gái.
Trên đời này, người bá đạo vô lối theo cách ấy cũng chỉ có duy nhất một mình Sở Mạc.
Cũng trong khoảng thời gian ấy, Đồng Ngữ Lam đã đăng kí cuộc thi kĩ thuật lập trình của thanh thiếu niên toàn thành phố.
Dù sao cô cũng mới chỉ vừa tròn mười chín tuổi, vẫn còn đủ độ tuổi để tham gia, ngoài cái mác thiếu phu nhân Sở gia cô cần phải che giấu ra, thì không có gì đáng quan ngại cả.
Trong một buổi tối cô đang loay hoay tìm tài liệu thì ngủ gục trên bàn lúc nào chẳng hay.
Sở Mạc đúng lúc đi ngang qua liền nhìn thấy, không cưỡng chế lại được ham muốn trong mình, anh liền lén mở cửa đi vào.
Thoạt nhìn qua anh liền đoán ra được là cô đang muốn làm gì, chỉ là anh không ngờ cô lại có sở thích về lập trình như thế!
Anh chợt nhận ra, cô gái ấy cũng thật thú vị, càng ngày càng có nhiều điểm sáng cần được khai phá!
Cong khoé môi vẽ ra nụ cười nhè nhẹ, một giây sau đó, anh liền kéo tấm chăn mỏng đắp lên người cô, tỉ mỉ chỉnh sửa những lỗi sai trên màn hình vi tính.
Mặc dù cô có khả năng lập trình nhưng vẫn còn khá nhiều thiếu sót, dù gì cũng chỉ là tự mình đam mê học hỏi, chưa từng trải qua trường lớp nào hẳn hoi, làm được như cô cũng được xem là xuất sắc.
Ngày hôm sau ở công ty, Sở Mạc cố tình gọi Đồng Ngữ Lam vào văn phòng.
“Công việc thư ký anh có thể điều chỉnh hợp lý cho em, từ hôm nay em bắt đầu tham gia vào nhóm lập trình của công ty.”
Sở Mạc dừng bút, ánh mắt ngước lên nhìn Đồng Ngữ Lam, nghiêm túc nói.
“Anh nói thật sao?”
Sự việc diễn ra quá mức đặc biệt khiến Đồng Ngữ Lam hoàn toàn không thể nào tin nổi, hai mắt cô trố tròn kinh ngạc nhìn Sở Mạc, nỉ non thốt lên.
“Em không thích ư?” Sở Mạc có thể đọc ra được sự kinh ngạc trong mắt Đồng Ngữ Lam, nhưng vẫn cố ý trêu chọc lại cô.
“Đương nhiên là thích… cực kì thích luôn… Cảm ơn anh.” Không kìm được sự thích thú, hai mắt cô sáng rực như sao đêm, ý cười trên mặt càng lúc càng nồng đậm.
“Có phải hồi tối anh cũng là người chỉnh sửa bản lập trình trên máy tính của em không?”
“Anh nói không phải thì em sẽ tin sao?” Anh nhướng mày, đôi mắt hoa đào mở to ra, để lộ ra hàng loạt thâm tình bên trong đó.
“Không tin.” Cô túm tím cười, lắc đầu như bằm tỏi..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...