Từ Di Linh chầm chậm trườn người ngồi dậy dưới sự giúp đỡ của Đồng Ngữ Lam, dựa lưng vào đầu giường, ánh mắt chớp động chăm chú quan sát từng biểu tình trên nét mặt tuấn lãng của Sở Mạc, trên nền hơi thở yếu ớt, thỉnh thoảng môi bà lại vẽ nên một nụ cười nhè nhẹ.
Nhân lúc Đồng Ngữ Lam vắng mặt, Từ Di Linh dốc cạn tấm chân tình ra chia sẻ với Sở Mạc
“Con gái ta không gây phiền toái gì cho con chứ? Từ nhỏ nó là đứa thích tự do, lại có khả năng tự lập cao, cho nên không được kỉ luật cho lắm, nhưng nó lại là đứa hiểu chuyện, chỉ cần có người tốt với nó thì nó nhất định sẽ dốc hết lòng đối tốt lại.”
Thanh âm nhẹ nhàng như nguồn suối mát lành chảy vào lòng Sở Mạc, trái tim anh rung lên, giống như khắc khoải, lại có chút cảm động. Từ Di Linh đích thực là một người mẹ tốt, dẫu cho đương phải quằn quại chinh chiến với căn bệnh quái ác, nhưng bà chưa bao giờ ngừng lo lắng cho con gái, chỉ cần bà còn thở thì sẽ luôn dành hết tất cả tình thương cho Đồng Ngữ Lam. Cả cuộc đời bà có thể mất đi nhiều thứ, nhưng đổi lại bà có được một vật bảo quý giá đáng để trân trọng.
Thở dài rồi lại thở dài, Từ Di Linh ghim chặt mớ hỗn độn lại trong lòng, ánh mắt thoạt qua nét đượm buồn nhè nhẹ, trầm giọng nói tiếp:
“Hazzza… Cũng vì mẹ khiến nó phải chịu bao oan khuất, bao vất vả. Từ ngày mẹ lâm bệnh, nó một mình bươn trải rất nhiều công việc khác nhau trong một ngày, để có tiền đóng viện phí cho mẹ. Cho dù mệt cũng không kêu la, dù bất lực cũng không oán thán, dù ấm ức cũng tự mình cắn răng chịu đựng. Vào lúc Ngữ Lam bảo với mẹ rằng nó sẽ kết hôn, mẹ không dám tin, cũng không biết được chồng nó là người như thế nào, nhưng hôm nay khi gặp được con mẹ rất vui. Con rể Sở, mẹ không dám nói con gái mẹ tốt nhất trên đời nhưng mẹ dám can đoan nó là một đứa biết chừng mực và có ý chí tiến thủ. Vì vậy, mẹ hi vọng nếu như con không yêu thương nó nữa thì cũng đừng làm tổn thương nó.”
Đọng lại nơi khoé mắt người mẹ là một tia xót xa pha lẫn sự vui mừng, xót xa vì bà không thể tận mắt chứng kiến ngày hạnh phúc nhất trong cuộc đời con gái, vui mừng vì cuối cùng con gái cũng tìm thấy bến đỗ bình yên.
“Mẹ yên tâm, từ nay về sau con sẽ chăm sóc tốt cho Ngữ Lam… và cả mẹ nữa.”
Sở Mạc kiên định chăm chăm nhìn Từ Di Linh, khoé môi anh cong lên giống như vừa cười.
Từ trước tới nay, Sở Mạc chỉ chú tâm tới nỗi đau của bản thân, mặc nhiên không để ý tới người khác cũng có khổ sở của riêng mình. Anh luôn nghĩ Đồng Ngữ Lam hám tiền, nhưng lại chưa bao giờ chịu tìm hiểu lí do vì sao, để đến hôm nay sau khi biết rõ tất cả sự thật mới khiến anh tá hoả.
Cô yêu tiền vì có những lúc cô thiếu tiền tới mức gần như phát điên, cô tham tiền vì cuộc đời luôn đẩy cô vào ngõ cụt.
Trong lòng anh trồi lên tia xót xa, trái tim Sở Mạc giống như bị từng mũi kim đâm qua, tê tê đến khó tả.
Đồng Ngữ Lam vừa hay đúng lúc quay trở về, trên tay cầm theo phích nước nóng, cô cẩn thận đặt phích nước vào trong hộc tủ, sau đó liền xoay người ngồi xuống bên cạnh mẹ, khẽ lau đi giọt lệ rưng rưng nơi khoé mi của mẹ.
“Mẹ lại xúc động quá rồi, chẳng phải bác sĩ đã dặn là mẹ phải chú ý rồi sao.”
“Mẹ không sao.” Từ Di Linh nền nã nở nụ cười nhẹ nhàng, nhằm trấn an tinh thần con gái. “Có thể cho mẹ ra ngoài đi dạo một lát không? Ở trong phòng lâu ngày mẹ cảm thấy ngột ngạt quá!”
Sau khi tham khảo xong xuôi ý kiến của bác sĩ điều trị, Sở Mạc cùng Đồng Ngữ Lam đẩy mẹ xuống sân đi dạo.
Ánh nắng thu êm dịu sà xuống, qua kẽ hở của tán lá, một tia sáng giọi thẳng tới, điểm màu vàng nhàn nhạt trên đỉnh đầu ba con người.
Ngược chiều ánh nắng, Hạ Lăng vừa tới, trên tay ôm bó hoa Bách Hợp mà Từ Di Linh thích nhất, làn môi cong lên nụ cười nhẹ nhàng, bất giác khoé mắt híp lại.
“Cô… cháu tặng cô.”
Từ Di Linh mỉm cười đón nhận lấy bó hoa, ôm vào lòng. “Cảm ơn cháu, Hạ Lăng.”
Trước thái độ quen thuộc của Hạ Lăng, Sở Mạc lại tỏ ra bất mãn, một giây sau đó, anh liền quắt ánh mắt sắc lạnh sang nhìn Đồng Ngữ Lam. Cô ngẩn người ra một nhoáng, nụ cười trên môi nghiễm nhiên tắt vụt, sự ngượng ngùng ẩn hiện nơi đáy mắt. Ho khan lên hai tiếng, cô chầm chậm di chuyển dần sang phía anh, ghé sát đầu bên cánh vai săn khoẻ, thầm thì: “Mẹ em với Hạ Lăng quen nhau từ nhỏ, em cũng không có khả năng ngăn cản mức độ thân thiết giữa họ được.”
Sở Mạc cao thâm nhìn Đồng Ngữ Lam, trong khoé mắt ẩn duật hàng vạn tia âm u, tựa như hố đen sâu thẳm, có khả năng hút linh hồn người đối diện vào trong đó.
“Vậy còn em thì sao? Chẳng phải cũng từng đơn phương người ta ư?”
Thanh âm mang vài phần mập mờ, vài phần quỷ quyệt, sắc mặt Sở Mạc đỏ hây hây như quả mận đào, ẩn hiện rõ một tia giận dữ.
“Đó chỉ là sự xốc nổi của tuổi trẻ, hình như em đối với anh ấy chỉ là cần được bao dung, chứ không phải tình yêu.”
Giọng nói Đồng Ngữ Lam chùn xuống hẳn, âm lượng vừa đủ để hai người nghe thấy.
“Cuối cùng cũng chịu hiểu rồi à?”
Sở Mạc nhướng mày, cong khoé môi như vừa cười, trong mắt thoạt qua tia thoả mãn.
“Ừm…”
Đồng Ngữ Lam bặm chặt môi, cười mỉm, gật đầu một cái.
Thoáng qua trên nét mặt Sở Mạc một tia cười, anh cố tình ngoảnh mặt sang nơi khác, cười ngốc một cái, một nhoáng sau đó, liền tuốt tát lại dáng vẻ cao lãnh thường nhật.
Hạ Lăng bất giác ngẩng đầu nhìn lên, nụ cười trên đầu môi nghiễm nhiên biến mất, sắc mặt lập tức âm u hệt như bầu trời sắp chuyển bão giông. Đôi mắt Đồng Ngữ Lam mỗi khi nhìn Sở Mạc sẽ trở nên lấp lánh, tuyệt nhiên khác hơn hẳn so với bao người đàn ông.
Không gian trở nên nghẹt thở, những cái nhìn mỗi lúc một đậm đặc màu sắc lạnh, có khả năng xuyên thấu tâm can người đối diện. Sau khi đưa Từ Di Linh trở về phòng bệnh, Sở Mạc cùng Hạ Lăng liên tục thay phiên nhau kè kè bên cạnh Đồng Ngữ Lam, thỉnh thoảng lại tranh cãi một cách thâm độc, khiến người mắc kẹt ở giữa luôn cảm thấy nặng nề.
“Lam Lam… cũng muộn rồi hay là chúng ta cùng nhau ăn trưa đi.”
Hạ Lăng ngập ngừng trong chốc lát, sau cuối vẫn chịu mở lời mời.
“Được thôi! Nếu anh Hạ đã có lòng mời thì chúng tôi xin nhận.”
Trong khi Đồng Ngữ Lam còn ngẩn ngơ chưa biết phải xử sự thế nào thì Sở Mạc liền thay cô đồng ý. Hơn nữa, trong mắt anh tràn ngập hàm ý công kích, khiến cô có cảm giác như bản thân sắp bị hai người đàn ông đẩy xuống hố sâu ghen tuông không đáy.
“Tôi e là quán cũ chúng tôi thường ăn sẽ khiến Sở tổng không quen.”
Hạ Lăng cũng không chịu nhún nhường, hai mắt anh ta sáng quắt lên, chớp mi một cái, liền mỉm cười gian manh.
“Không sao. Tôi có thể.”
Sở Mạc nhướng mày, tự tin hồi đáp lại hàng loạt biểu tình trong ánh mắt Hạ Lăng, anh tuyệt đối không ngán ngầy gì so với thanh mai trúc mã của Đồng Ngữ Lam. Chẳng phải chỉ là gặp cô trước anh sao? Đâu phải cứ thời gian bên nhau lâu là sẽ trở thành một cặp. Trên đời này có những thứ tưởng là nghịch lý nhưng hoá ra lại là định lý, cũng giống như thời gian không hề quyết định kết quả của một mối quan hệ.
“Vậy được… đi thôi!”
Hạ Lăng cười nhạt một tiếng, trong lòng nảy sinh ý không vui, nhưng cũng không thể làm gì khác.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...